Bắt Đầu Một Thân Vô Địch Đại Chiêu

Chương 11: Gọi đại cữu (1 / 1)

Chương 11: Gọi đại cữu (1 / 1) Cách Thiên Đãng Sơn không biết bao nhiêu vạn dặm ở một nơi xa xôi.
Trên một đám mây trắng, một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, mang theo một quả bầu, say khướt uống ừng ực.
Đột nhiên, người đàn ông trung niên sững sờ, quay đầu nhìn về phương xa nào đó.
"Ôi? Ai dám rút kiếm của lão tử? Như thế là không cho lão tử mặt mũi sao? Xem lão tử ta......"
Hắn nghiêng người, cố gắng bay về phía trước.
Nhưng dường như hắn say thật sự, lại trực tiếp từ trên mây trắng rơi xuống, hướng mặt đất đập ầm một tiếng.
Ầm!
Cú va chạm này, giống như một viên thiên thạch rơi xuống đất vậy, trực tiếp làm mặt đất lõm xuống một cái hố sâu lớn.
"Ặc...... Xem ra là thật sự uống nhiều rồi, Dao Trì Tiên Nhưỡng, không phải là thứ tốt a! Thôi bỏ đi, nhận thua, kẻ nào rút kiếm của ta, coi như ngươi lợi hại, ta...... Ngủ."
Nói xong, hắn trực tiếp ngã vào trong hố, ngủ say như chết.
Ở bên cạnh cái hố nơi người say ngủ say kia, đứng mười mấy người mặc áo đen, trên áo thêu hình vân rắn.
"Tôn chủ, tên này tự tiện xông vào địa bàn của giáo ta, có muốn đuổi hắn đi không?" Một trong số những người mặc áo đen lên tiếng hỏi.
Vị tôn chủ kia nghe thấy, mạnh mẽ liếc hắn một cái, nói: "Ngươi mù sao? Nhìn kỹ thanh kiếm trong tay hắn đi......"
Người áo đen sững sờ, liếc nhìn thanh kiếm ở cuối tay, cả người run lên.
"Đoạn Không kiếm? Hắn là......"
Tôn chủ liếc hắn, lạnh lùng nói: "Biết thì im miệng, đừng gây thêm phiền phức cho mình!"
Người áo đen lập tức cúi đầu.
"Thông báo toàn bộ giáo chúng, trước khi hắn tỉnh rượu, không ai được lại gần chỗ này! Bằng không hắn mà lên cơn say, ngoại trừ giáo chủ của chúng ta, không ai có thể khống chế được hắn!" Tôn chủ nói.
"Vâng!" Người áo đen lĩnh mệnh.
Ở một nơi khác, Thiên Đãng Sơn Mạch.
"Ừ, kiếm này chỉ là kiếm sắt bình thường, chỉ là trên thân kiếm còn lưu lại kiếm ý quá mạnh mẽ, lại có thể khiến cho một thanh kiếm sắt bình thường có uy lực kinh khủng như vậy!" La Thiên nhìn thanh kiếm gỉ trong tay phân tích.
"Kiếm ý nhuộm cả nửa bầu trời sao? Không biết kiếm ý của ta bây giờ thế nào?"
La Thiên nói xong, rút bội kiếm của mình ra, hít sâu một hơi rồi hướng lên trời chém một kiếm.
Keng!
Kiếm khí bốc lên, phóng thẳng lên trời.
Hô!
Gió lốc gào thét, trong nháy mắt xé tan mây trời thành hai nửa.
"Chuyện này......"
Ngũ Sắc Thần Ngưu nhìn thấy chiêu kiếm này, hoàn toàn phục rồi.
Nếu như lúc nãy, La Thiên dùng chiêu kiếm này với mình thì bây giờ chắc mình đã chết ngắc rồi.
Xem ra, hắn quả thật đã nương tay cho mình a!
"Haiz, quả nhiên vẫn còn quá yếu." La Thiên bất đắc dĩ lắc đầu nói.
"Đệt!"
Ngũ Sắc Thần Ngưu trong lòng oán thầm một trận.
Như này còn yếu?
"Kiếm gỉ này, kiếm ý còn sót lại không ít, phỏng chừng có thể sử dụng ba lần! Tạm thời cất giữ, tương lai có lẽ dùng đến." La Thiên nói rồi thu thanh kiếm gỉ vào Liễu Không Nhẫn.
Ngay khi hắn định nói chuyện với Ngũ Sắc Thần Ngưu.
Phụt!
Ngay dưới chân hắn, nơi cái mộ cô đơn lúc nãy, bỗng nhiên một cánh tay thò ra.
"Hả? Cái gì vậy?"
La Thiên giật mình, vội vàng nhảy ra, chuẩn bị tư thế công kích.
"Chờ một chút, đừng ra tay!"
Đúng lúc này, Ngũ Sắc Thần Ngưu vội vàng chạy tới.
Sau đó phù một tiếng quỳ gối trước mộ phần.
"Mẫu thân......"
Nói xong, khóc rống lên.
Nhưng mà......
"Khóc mẹ ngươi tang? Mẹ ngươi còn chưa chết đây!"
Trong mộ phát ra giọng nói của một cô gái, sau đó cái tay đó chống lên, một người từ trong bò ra.
"Đây là......"
La Thiên nhìn người nữ tử trước mắt, sững sờ.
Cô gái trước mắt, trông nhiều nhất cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi.
Chỉ là trên đầu nữ nhân này mọc ra một đôi sừng trâu, trên mũi đeo một chiếc khuyên đồng lớn.
Kết hợp việc Ngũ Sắc Thần Ngưu gọi nàng là mẫu thân, hiển nhiên đây là một Ngưu Yêu Hóa Hình.
"Mẫu thân, 500 năm rồi, ta rốt cục lại được gặp người......" Ngũ Sắc Thần Ngưu nhào tới kêu.
Nhưng mà......
Ầm!
Nữ nhân tát một cái, Ngũ Sắc Thần Ngưu trực tiếp bị đánh bay.
"Còn không biết xấu hổ mà nói? 500 năm, mới cứu lão nương ra! Trễ thêm trăm năm nữa, có phải định để lão nương bị chôn chết trong đó không!" Nữ tử giận dữ hét.
"Con...... Xin lỗi......"
Ngũ Sắc Thần Ngưu thấp giọng nói, trông bộ dạng giống như một đứa trẻ.
"500 năm? Mẹ con?"
La Thiên nhìn nữ nhân và Ngũ Sắc Thần Ngưu, mặt đầy vẻ khó hiểu.
Ngũ Sắc Thần Ngưu liếc nhìn La Thiên, hừ nói: "Được rồi, tuy rằng ngươi lấy một bình Thần Thú huyết của ta, nhưng cũng đã cứu mẫu thân ta ra, chúng ta coi như huề nhau."
Ai ngờ lời vừa dứt.
Ầm!
Nữ nhân lại vả một cái, đánh bay Ngũ Sắc Thần Ngưu.
"Mẫu thân, sao người lại đánh ta?" Ngũ Sắc Thần Ngưu mặt đầy oan ức hỏi.
Nữ nhân hừ nói: "Đánh ngươi? Đánh ngươi như thế còn nhẹ, người ta cứu lão nương ngươi, ngươi lại dùng một bình máu Thần Thú liền đòi huề nhau sao? Chẳng lẽ một bình máu của ngươi còn quý hơn cả mẹ ngươi à?"
Ngũ Sắc Thần Ngưu lập tức cảm thấy oan ức, không dám nói gì.
Ở một bên, nữ nhân như làn khói đi tới bên cạnh La Thiên, hai tay kéo lấy tay La Thiên, lắc liên tục.
Vừa sụt sịt nước mắt nói: "Ân nhân ơi, ta bị người ta phong ấn trong mộ 500 năm, ta cứ tưởng mình sẽ bị phong ấn cho đến chết luôn rồi!"
"Không ngờ ngài lại ra tay, cứu ta ra, khiến ta lại được thấy mặt trời, ân tình này vĩnh viễn không báo đáp hết được! Từ nay về sau, ngươi chính là thân đại ca của ta, đại ca ở trên xin nhận của tiểu muội một lạy!"
Nói xong, liền quỳ xuống bái lạy.
"Mẫu thân, sao người lại quỳ lạy một nhân loại này?" Ngũ Sắc Thần Ngưu tái mặt.
Nhưng mà......
Ầm!
Nữ tử tát một cái vào đầu Ngũ Sắc Thần Ngưu.
"Ngươi có biết nói chuyện không hả? Cái gì mà nhân loại? Gọi đại cữu!"
Nữ tử quát lên.
"Ta......"
Ngũ Sắc Thần Ngưu vừa định nói gì, đã thấy ánh mắt nữ nhân kia lóe lên hàn quang.
Ngũ Sắc Thần Ngưu sợ hết hồn, lập tức bất đắc dĩ nói: "Đại...... Đại cữu."
"Ta......"
La Thiên cạn lời.
Đây là tình huống gì?
Mình tiện tay rút một thanh kiếm, lại có thêm một muội muội, lại có thêm một cháu ngoại?
Cháu ngoại còn là con trâu?
Hơn nữa, nữ nhân này chỉ bị phong ấn đã hơn 500 năm, tuổi thật có lẽ còn lớn hơn.
Người như vậy, gọi mình là đại ca?
"Vậy, rốt cuộc các ngươi là thế nào?" La Thiên hỏi.
Nữ tử thở dài, nói: "Đại ca, ta có một cái tên người, gọi là Ngưu Thiết Chùy, con trai của ta cũng có tên người, là Ngưu Ngũ Phương."
Khóe miệng La Thiên co rúm mấy lần, giơ ngón tay cái lên nói: "Tên rất hay!"
Hai vị này, quả thật là có khiếu đặt tên.
Chùy sắt muội muội tiếp tục nói: "Bộ tộc Ngũ Sắc Thần Ngưu chúng ta, vốn dĩ sống ở Nam Vực. Khi ta còn nhỏ, vì một biến cố nên trốn đến Bắc Vực, đặt chân ở Thiên Đãng Sơn Mạch."
"Đợi đến khi ta trưởng thành, ta trở thành Yêu Vương của Thiên Đãng Sơn Mạch, đó cũng là thời kỳ hưng thịnh nhất của Yêu Tộc Thiên Đãng Sơn. Ngay cả hoàng thất Dạ Phong Quốc cũng phải nể mặt ta vài phần."
"Chỉ có điều, vui vẻ ngắn chẳng tày gang, 500 năm trước, có một kiếm tiên say rượu đi ngang qua Thiên Đãng Sơn, thấy được huyết thống Thần Thú của ta, muốn bắt ta làm vật cưỡi! Ta không chịu, hắn liền vung tay phong ấn ta trong mộ, nói trừ khi có người có thể rút được thanh kiếm đó, nếu không sẽ phong ấn ta đủ một ngàn năm."
"Nhưng mà đại ca, tuổi thọ của ta còn không tới 700 năm, nếu như không có đại ca ngài cứu ra, ta nhất định sẽ bị phong ấn cho đến chết, đại ca ngài đúng là ân nhân cứu mạng của ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận