Bắt Đầu Một Thân Vô Địch Đại Chiêu

Chương 1604 giết không được La Thiên, còn không giết được các ngươi?

Chương 1604: Gϊếт không được La Thiên, còn không gϊếт được các ngươi?
Lời vừa dứt, vị thứ hai Hỗn Độn Tiên Đế, liền thấy phía sau làn sương mù đang lan ra, mấy người trẻ tuổi đầy mình bụi đất, chật vật bước ra.
“Cái này… Lại là tình huống gì?” vị thứ hai Hỗn Độn Tiên Đế ngơ ngác.
Hắn không hiểu, La Bằng cầm đầu ở phía đối diện càng không hiểu.
Ngay trước đó không lâu, La Bằng cùng mấy người bên cạnh, đi theo La Vinh, cùng nhau tiến vào trong sương mù tử linh.
Chẳng qua, do tu luyện, thần hồn của La Bằng ban đầu đã mệt mỏi đến cực điểm.
Thêm nữa, sương mù tử linh này, đối với thần hồn có tác dụng đặc thù.
Cho nên không lâu sau, cả đám trong lúc bị sương mù tử linh thúc đẩy, từng người ngã xuống, ngủ thiếp đi tại chỗ.
Mà La Bằng trong số đó, xem như là không tệ.
Sau khi ngủ không lâu, hắn đã gian nan tỉnh lại.
Khi mở mắt ra, thấy mọi thứ trước mắt, hắn mất một khoảng thời gian dài mới nhớ ra mình tới đây làm gì.
Trong khoảnh khắc, tim La Bằng run lên.
Phải biết, lần này đến thiên cổ đế mộ, bọn họ có chính sự!
Họ đến thay La Thiên, tìm kiếm Tiên Đế chân huyết.
Vậy mà kết quả, vừa tiến vào đã trực tiếp ngủ thiếp đi, như vậy sao có thể được?
Nghĩ đến đây, La Bằng giật mình, liền bò dậy.
Sau khi đứng lên, hắn kinh ngạc phát hiện, bên cạnh còn một người đồng tộc đang ngáy o o.
La Bằng thấy vậy, nhất thời tức giận, đá một cước vào người kia.
“Hả? Trời sáng rồi à?” người kia sau khi tỉnh, cũng mộng mị.
La Bằng thấy thế, giận dữ: “Sáng cái rắm? Ngươi nhìn kỹ xem đây là đâu?”
Người kia nghe vậy, nhìn xung quanh một hồi, mới định thần.
“Đây là sương mù tử linh? Ta... Ta lại ngủ thiếp đi?” hắn thì thào nói.
La Bằng nhìn hắn, hừ lạnh: “Ngươi còn không biết xấu hổ? Chúng ta thay thiếu chủ làm việc, chuyện chưa xong, ngươi đã ngủ ở đây, ngươi xứng đáng với thiếu chủ à?”
Người kia nghe vậy, xấu hổ cúi đầu.
Một lúc lâu sau, mới cẩn thận hỏi: “Xin lỗi… À phải rồi, La Bằng ca, sao anh cũng ở trong sương mù tử linh?”
Một câu khiến La Bằng nghẹn lời.
Hắn vừa mắng đối phương một trận, không tiện nói, mình cũng mới tỉnh.
Thế là, hắn ngẩng đầu, vênh váo: “Ta? Chẳng phải vì tìm các ngươi sao? Nếu không, ta đã sớm ra ngoài!”
Người kia nghe vậy, càng xấu hổ hơn, nói: “Dạ... dạ, là em sai.”
Nhìn vẻ mặt đối phương, La Bằng mặt đỏ lên.
Sau đó, để che giấu sự xấu hổ, hắn ho khan, nói: “Được rồi, bớt nói nhảm, tranh thủ thời gian đi theo ta! Mau rời khỏi đây, thay thiếu chủ tìm Tiên Đế chân huyết kia!”
“Hiểu rồi!” đối phương gật đầu.
Thế là, hai người bước về phía trước, nhưng vừa đi được không xa, chợt phát hiện, trên mặt đất phía trước còn có một bóng người quen mắt.
Lần này, không đợi La Bằng động thủ, người bên cạnh đã xông tới, đá người kia bay lên.
“Ân? Chuyện gì xảy ra? Ai đá ta?” người bị đá bay mờ mịt mở mắt.
Người kia nghe tiếng, giận dữ: “Ngươi còn không biết xấu hổ ngủ? Chúng ta thay thiếu chủ làm việc, chuyện còn chưa xong, ngươi lại ngủ ở đây, ngươi xứng đáng với thiếu chủ à?”
Nghe câu này, La Bằng ngây ra.
Đây chẳng phải lời mình vừa nói sao?
Nhanh như vậy đã bị học?
“Dạ… Xin lỗi!” quả nhiên, vừa nhắc đến La Thiên, đối phương cũng áy náy.
La Bằng thấy thế, ho khan, nói: “Được rồi, đừng nói nữa, chính sự quan trọng!”
Nói rồi, ba người lại tiếp tục lên đường.
Nhưng trên đường, cơ bản cứ đi một đoạn lại thấy một đệ tử La Thiên Thiên Uyên đang ngủ trong sương mù tử linh.
Sau đó, La Bằng lại dùng cách cũ, đánh thức họ.
Cứ như vậy, không lâu sau, đội ngũ đã đủ tám người.
Thế nhưng, theo thời gian trôi, cảm giác mệt mỏi khó tả lại ập đến.
Trong quá trình đó, La Bằng nhiều lần thấy có người ngã xuống, ngáy o o tại chỗ.
Cũng may lần này họ tụ tập, mỗi khi có người ngủ, những người còn lại liền xông vào đá tỉnh.
Cứ vậy, cuối cùng họ cũng gian nan lên đường.
Nhưng, cảm giác mệt mỏi khó chống lại, vẫn không tài nào gạt bỏ.
Dưới sự thúc giục của cơn mê man, tất cả đều đi lại xiêu vẹo, như người say rượu.
Bộ dạng này, thêm sương mù tử linh che phủ, và hoàn cảnh đặc thù dưới mắt, trông hoàn toàn giống như một đám tử linh cấp thấp đang lang thang trong sương mù tử linh.
Lúc La Bằng gần như không thể chịu nổi nữa, một đạo chỉ lực đã trực tiếp đánh họ bay.
Bất quá, cũng nhờ cú đánh này, giờ phút này tất cả bọn họ đều tỉnh táo lại.
“Mẹ nó, ai? Ai đánh lén chúng ta? Lão tử không để yên cho ngươi!” La Bằng cầm đầu tức giận quát.
Sự tình quá gấp gáp, bị đối phương mắng như vậy, vị thứ hai Hỗn Độn Tiên Đế vô ý thức nói xin lỗi: “Xin lỗi, thấy các ngươi đi lại trông như tử linh, không nhịn được ra tay…”
Một câu khiến cơn giận của La Bằng bùng nổ.
Hắn tức giận nhìn đối phương: “Chỉ vì dáng đi mà ngươi dùng chỉ lực oanh bọn ta? Ngươi… Ờ?”
Hắn mới nói được nửa câu, mới để ý đến vị thứ hai Hỗn Độn Tiên Đế trước mắt.
Lúc này, đối phương toàn thân quỷ khí sâm sâm, đội một đầu lâu quái dị, miệng há rộng như chậu máu, nhìn chằm chằm vào mình.
Thấy cảnh này, La Bằng nuốt nước bọt, rồi giận dữ nói: “Ngươi tên vương bát đản này, không có gương soi mình à? Rõ ràng là ngươi giống tử linh hơn, hay là bọn ta giống tử linh?”
“Đúng vậy, trên đầu ngươi còn đội một cái đầu, như cái phá la, mà còn nói bọn ta?”
“Nhìn ngươi cái dáng vẻ đấy, ta là ngươi thì đâm đầu tự tử…”
“Ngươi ******”
Tám người đối diện mắng chửi thậm tệ.
Bị đối phương mắng, vị thứ hai Hỗn Độn Tiên Đế cũng nổi giận.
“Thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ta gϊếт không được La Thiên, chẳng lẽ không gϊếт được các ngươi?”
Oanh!
Hắn vừa nói, quỷ khí trên người lập tức bộc phát.
Mà ngay lúc đó, La Bằng cùng tám người đối diện đều ngừng nói.
Thấy cảnh này, vị thứ hai Hỗn Độn Tiên Đế hừ lạnh: “Sao? Biết sợ rồi à? Đáng tiếc, muộn rồi!”
Hắn nói, bước chân về phía tám người.
Ngay lúc này, thấy La Bằng hít sâu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, hỏi: “Vừa nãy ngươi nói, muốn gϊếт La Thiên?”
Vị thứ hai Hỗn Độn Tiên Đế nhướng mày: “Không sai, sao? Lẽ nào ngươi cũng biết La Thiên?”
Đối diện, tám người La Bằng nhìn nhau.
Trong nháy mắt, tám người đồng thời bạo phát.
“Chết đi!” Tám người đồng thanh hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận