Bắt Đầu Một Thân Vô Địch Đại Chiêu

Chương 1922 Cửu Thiên Huyền băng trảm (2)

Nhưng dù sao, việc phong ấn một góc nhỏ của tiên sơn trong chớp mắt, cũng là đủ rồi.
Khoảnh khắc này, đủ để đại trận của tiên sơn kia chuyển hướng tấn công, cứu được La Quỳnh.
Nhưng mà, khi thanh băng kiếm kia còn cách Cửu Vân Tông mấy trăm trượng...
"Phanh!"
Một bàn tay đột ngột xuất hiện, ngăn cản trước băng kiếm.
"Hả?" Vĩnh Hằng Tiên Vương thấy vậy, lập tức con ngươi co lại.
Một kiếm này của mình, trong đầy trời đế khí, đã xem như vô cùng kín đáo.
Nhưng tại sao, vẫn bị người phát hiện?
Nhưng ngay tức khắc, Vĩnh Hằng Tiên Vương đã lấy lại tinh thần.
"Nếu đã bị phát hiện, vậy thì đối diện giao chiến!"
Hắn nói, hai tay kết ấn, giận dữ hét: "Huyền băng, hiện!"
"Khanh!"
Một tiếng kiếm reo vang vọng, chuôi băng kiếm kia, nhanh chóng phình to ra.
Gần như trong nháy mắt, từ một đạo kiếm ảnh dài ba thước, biến thành thanh kiếm khổng lồ trăm trượng như ngọn núi.
"Chém!"
Theo sát đó, Vĩnh Hằng Tiên Vương vung tay, kiếm ảnh khổng lồ oanh kích về phía tiên sơn.
Chỉ cần thanh kiếm này có thể đến gần phạm vi nhất định của tiên sơn Cửu Vân Tông là đủ rồi.
Nhưng đúng lúc này...
"Răng rắc, răng rắc..."
Phía trên thanh băng kiếm khổng lồ như ngọn núi kia, đột nhiên xuất hiện vô số vết rạn nhỏ li ti.
"Hả?" Vĩnh Hằng Tiên Vương khẽ giật mình, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo...
"Phanh!"
Thanh băng kiếm khổng lồ, trực tiếp vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, phiêu tán trong không trung.
Mà ở trung tâm băng kiếm vỡ vụn, có một bóng người, sắc mặt âm trầm quan sát đại địa.
Khi Vĩnh Hằng Tiên Vương nhìn rõ khuôn mặt thân ảnh kia, con ngươi đột nhiên co rút lại, thốt lên: "Đỗ... Đỗ Hồng?"
Người này, không ai khác chính là Đỗ Hồng của Đỗ gia, người đã dùng phân thân giáng thế không lâu trước đây để hạ chú lên mình.
Không ngờ, sau khi cánh cửa giữa hai giới mở ra, mình lại tận mắt nhìn thấy hắn.
Ở phía bên kia, Đỗ Hồng quan sát xuống đại địa, cũng liếc mắt liền thấy Vĩnh Hằng Tiên Vương.
Trong nháy mắt, ánh mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc.
Sau đó, là sự oán độc tràn đầy.
"Lại là ngươi? Ta ban ân cho ngươi làm chó của Đỗ gia ta, không ngờ con chó này lại dám cắn ngược chủ? Đã như vậy, ngươi đi chết đi!" Đỗ Hồng lạnh lùng nói.
Sau đó, hắn một tay kết ấn, liền muốn thúc động ấn pháp, trấn sát Vĩnh Hằng Tiên Vương.
Nhưng khi hắn kết ấn xong, tiếp theo đó là sững sờ.
"Hả? Chuyện gì xảy ra?" Hắn kinh ngạc phát hiện, Vĩnh Hằng Tiên Vương phía dưới vẫn bình yên vô sự.
"Không đúng, chú thuật của ta... biến mất?" Hắn lập tức đứng ngây tại chỗ.
Hắn không hiểu, ai có thể hóa giải thủ đoạn của mình.
Nhưng ngay sau đó, hắn cười lạnh một tiếng, nói "Thôi, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, loại thủ đoạn kia không dùng được, vậy ta tự mình giết ngươi, cũng được!"
"Oanh!"
Hắn nói, thân hình như điện, đánh về phía Vĩnh Hằng Tiên Vương.
"Đáng giận, vạn dặm băng phong!" Vĩnh Hằng Tiên Vương thấy vậy, chau mày, hai tay chắp lại, trong nháy mắt ngưng tụ thành vô biên hàn khí trước mặt.
Nhưng hàn khí vừa thành, đã bị một cỗ lực lượng kinh khủng đánh nát trực tiếp.
"Oanh!"
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, thân ảnh Đỗ Hồng xuất hiện trước mặt hắn.
"Man di, đi chết đi!" Đỗ Hồng giận dữ gầm lên một tiếng, một chưởng bổ xuống.
"Ầm ầm!"
Chưởng lực kinh khủng, phảng phất muốn chấn vỡ cả đất trời, đánh về phía Vĩnh Hằng Tiên Vương.
Sắc mặt Vĩnh Hằng Tiên Vương biến đổi, vội vàng xuất thủ đón đỡ.
Sau một tiếng vang thật lớn, thân thể Vĩnh Hằng Tiên Vương tựa như sao băng rơi xuống.
Nhưng chưa kịp chạm đất, hàn khí sau lưng hắn chợt nổi lên, sinh sinh nâng hắn lên, cuối cùng ổn định thân hình khi còn cách mặt đất trăm trượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận