Bắt Đầu Một Thân Vô Địch Đại Chiêu

Chương 56: Ta vừa mới bắt đầu, ngươi làm sao tựu tử? (1 / 1)

Chương 56: Ta vừa mới bắt đầu, ngươi làm sao tựu t·ử? (1 / 1) La Thiên vung tay, thảo côn trong tay hóa thành một vệt cầu vồng lao đi.
"Má nó...." Ngụy Bách Đạo mặt tái mét.
Tốc độ của La Thiên quá nhanh, lần này hắn căn bản không thể né tránh được.
Ầm!
Chớp mắt tiếp theo, cầu vồng xuyên thẳng qua ngực, trực tiếp đâm thủng Ngụy Bách Đạo.
"Lão tổ!" Ngụy Thiên Nhất đứng bên cạnh thấy vậy, hai mắt tối sầm lại.
Chỗ dựa lớn nhất của mình, vậy mà lại thất bại!
Đùa chắc!
Dù chỉ là phân thân thôi, nhưng thực lực này cũng là thực Quy Khư Cảnh đấy!
"Tiểu tử ngươi...." Ngụy Bách Đạo giờ phút này cúi đầu nhìn vết thương trước ngực, thân thể cũng bắt đầu dần hóa thành những điểm sáng, tan biến.
Đây là phân thân, đã bị phá hủy.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, phân thân của mình lại có ngày bị diệt tại Dạ Phong Quốc.
La Thiên thấy cảnh này cũng bối rối.
"Này, ngươi đừng c·hết chứ! Ta còn mấy chiêu chưa thử xong đây! Ngươi ăn thêm hai chiêu của ta rồi c·hết được không? Không nhiều, chỉ hai chiêu thôi, không thì một chiêu cũng được!" La Thiên nói.
Ngụy Bách Đạo nghe vậy, hai mắt trợn trừng.
Bản thể đang ở cách xa không biết bao nhiêu vạn dặm cũng tức giận đến phun ra một ngụm m·áu tươi.
Cái gì vậy?
Tiểu tử này lại coi mình là bia thử chiêu?
Mình biến thành cái gì vậy chứ?
Thấy Ngụy Bách Đạo không phản ứng, La Thiên đi tới bên cạnh Ngụy Thiên Nhất, liên tiếp tung hai quyền, suýt chút nữa đập Ngụy Thiên Nhất t·ử vong.
"Trên người ngươi có còn ngọc bội không, cho ta triệu hoán thêm cái phân thân đi ra, nhanh! Ta còn chưa đ·á·n·h xong!" La Thiên tức giận nói.
"Ta... Ta không còn!" Ngụy Thiên Nhất sắp khóc đến nơi.
Đây là cái tình huống gì vậy?
Bất kể là Dạ Phong Quốc hay Ngọc Long Quốc, ai biết trên tay mình có phân thân Lão tổ đều phải sợ mất mật chứ?
Nhưng La Thiên trước mắt, lại còn ép hỏi mình có hay không?
"Không có? Ngay cả phân thân Lão tổ cũng không có, ngươi vô dụng vậy hả?" La Thiên tức giận.
Mọi người:......
Một bên khác, Ngụy Bách Đạo sắp sửa tan biến thấy cảnh này, lửa giận trong mắt bốc lên.
"Tiểu tử, thả Tôn nhi của ta ra! Bằng không ta muốn cả La gia ngươi phải chôn cùng!" Ngụy Bách Đạo tức giận nói.
"Hả? La gia chôn cùng?" La Thiên đột ngột dừng tay, ánh mắt lạnh lùng quay sang nhìn hắn.
Ngụy Bách Đạo lạnh lùng nói: "Bản thể ta sắp đến Dạ Phong Quốc rồi, đến lúc đó nếu ta thấy Tôn nhi ta bị thương, ta sẽ diệt La gia nhà ngươi!"
La Thiên mắt nhìn chằm chằm Ngụy Bách Đạo, một tay phất về phía Ngụy Thiên Nhất.
Ầm!
Chớp mắt tiếp theo, đầu Ngụy Thiên Nhất n·ổ tung.
"A -" Ngụy Bách Đạo trợn tròn mắt.
Không ngờ La Thiên lại dám ra tay!
"Mới tí mà đòi g·iết cả nhà ta, ta cho ngươi cái mặt à? Ngụy Bách Đạo, giỏi thì đến g·iết ta, nếu không dám đến thì ta sẽ đi diệt nhà ngươi!" La Thiên lạnh lùng nói.
"Ngươi... Đợi đó!"
Hai mắt Ngụy Bách Đạo đỏ ngầu, trước khi biến mất vẫn kịp nói một câu.
Sau đó, phân thân Quy Khư Cảnh này hoàn toàn tan thành mây khói, không còn dấu vết.
Trong khoảnh khắc, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Tất cả mọi người đang chìm trong khiếp sợ.
Những chuyện vừa xảy ra, vượt quá nhận thức của họ rồi.
Quy Khư Cảnh!
Dạ Phong Quốc 500 năm đều chưa từng xuất hiện cường giả cấp bậc này.
Bây giờ một phân thân Ngụy Bách Đạo tới, kết quả lại bị La Thiên g·iết c·hết!
Vậy chẳng phải mang ý nghĩa...
La Thiên, cũng là Quy Khư Cảnh?
Nghĩ đến khả năng này, mọi người nhìn La gia bằng ánh mắt khác hẳn.
Ở Dạ Phong Quốc, ba Thông Huyền Cảnh mới được coi là thế lực hạng nhất.
Vậy còn một Quy Khư Cảnh?
Không còn nghi ngờ gì nữa, bây giờ La gia chính là thế lực số một Dạ Phong Quốc!
Vượt xa những thế lực khác!
Mà La Thiên lúc này, sắc mặt vẫn đang ủ rũ.
"Móa nó, khó khăn lắm mới gặp được một Quy Khư Cảnh, vốn tưởng có thể thử thêm mấy chiêu ai ngờ đơn giản vậy đã tèo! Thế này ta căn bản không có định vị được thực lực bản thân à!"
Đột nhiên, ánh mắt hắn xoay chuyển, nhìn thấy Hàn Văn Châu ở gần đó.
Lúc này Hàn Văn Châu đang ôm Đường Điêu Long bị ngất, định lẻn trốn đi.
Ai ngờ bị La Thiên liếc qua, Hàn Văn Châu cả người trong nháy mắt dựng tóc gáy.
"Tiền bối, vừa nãy là vãn bối không hiểu chuyện, mạo phạm tiền bối và Dạ Phong Quốc! Mong tiền bối tha thứ!"
Đùa à, La Thiên này, là kẻ giết được cả phân thân của Ngụy Bách Đạo đấy.
Hàn Văn Châu bây giờ có chút vui mừng trong lòng.
Bởi vì lúc Ngụy Thiên Nhất bảo thuộc hạ Thông Huyền Cảnh đối phó La Thiên, hắn cũng định để cho người hộ đạo Thông Huyền Cảnh của mình cướp lấy cơ duyên từ La Thiên rồi.
Dù sao thì cơ duyên cấp bậc này, hắn cũng rất muốn.
Nhưng có lẽ do chậm chân trong chớp mắt, mấy cao thủ của Ngụy gia đều đi đời.
Hắn mừng vì mình chậm chân một chút, nếu không bây giờ, hắn cũng c·h·ết chắc rồi.
Trong lúc Hàn Văn Châu suy nghĩ, La Thiên đã vô tình đi tới trước mặt hắn.
Nghe tiếng bước chân La Thiên tới gần, Hàn Văn Châu chỉ cảm thấy như có từng đạo từng đạo t·h·iên lôi đánh lên người, cả người đều ướt đẫm mồ hôi.
"Này, trên người ngươi có loại phân thân Lão tổ gì không? Gọi ra cho ta đ·á·n·h với." La Thiên nói.
"Hả?" Hàn Văn Châu ngơ ngác.
Đây là yêu cầu gì vậy?
La Thiên khẽ nhướng mày, lạnh lùng nói: "Hả cái gì mà hả? Mau gọi ra đi!"
Hàn Văn Châu lập tức cúi đầu nói: "Tiền bối, ta không có!"
Chớp mắt, nhiệt độ xung quanh hạ thấp đi một đoạn.
Hàn Văn Châu cả người run rẩy, nói: "Tiền bối, ta thật không l·ừ·a ngài! Ngụy Thiên Nhất là t·h·iếu chủ Ngụy gia, còn ta với Đường Điêu Long chỉ là đệ tử chân truyền của Thiên Hà Môn thuộc Ngọc Long Quốc mà thôi, về thực lực có thể không thua hắn nhưng về địa vị trong thế lực, chúng ta không so được, làm sao có thể mang theo phân thân Lão tổ được chứ?"
La Thiên thấy hắn nói không giống giả, bèn không ép hỏi nữa.
Cảm thấy áp lực trên người giảm bớt, Hàn Văn Châu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở nửa bên kia, La Thiên nói với Lạc Trần: "Được rồi, mọi chuyện bây giờ đã giải quyết xong rồi, mở ra T·ử Vi Bí Cảnh đi."
"A? À, vâng!" Lạc Trần vừa rồi đều ngây người, đến lúc này mới hồi phục tinh thần.
Liền thấy hắn từ trong l·ồ·ng ngực lấy ra một tấm lệnh bài, hướng vào đó một đạo linh khí.
Vù!
Chỉ một thoáng, giữa núi sông quang hoa lóe lên, từ mọi phía, không ngừng có những điểm sáng bay tới.
Cuối cùng, những điểm sáng này ngưng tụ lại thành một cánh cửa ở trước mặt Lạc Trần, chính là lối vào T·ử Vi Bí Cảnh.
"Tiền bối La Thiên, T·ử Vi Bí Cảnh đã mở ra! Thời gian mở cửa bí cảnh, tổng cộng là ba ngày, sau ba ngày bí cảnh sẽ đóng, mọi người sẽ bị truyền tống ra ngoài!"
"Trong bí cảnh có các loại bảo vật, nhưng đại đa số đều chỉ phù hợp cho cấp bậc Tụ Khí Cảnh, chỉ có một số ít là cấp bậc Hóa Linh Cảnh và Ngự Không Cảnh."
"Trong bí cảnh cũng không thiếu nguy hiểm, ví dụ như yêu thú và các loại linh... À mà với ngài thì không đáng ngại. Đúng rồi, Tiên Thiên Linh Tinh mà ngài muốn có ở vài khu vực, tôi sẽ đánh dấu vào bản đồ rồi giao cho ngài!"
Lạc Trần nói rồi giao một bản đồ T·ử Vi Bí Cảnh cho La Thiên.
La Thiên xem xong gật đầu nói: "Có lòng rồi."
Lạc Trần cười nói: "Tiền bối khách sáo, ngài còn muốn dặn dò gì không?"
La Thiên lắc đầu nói: "Không còn, người La gia, theo ta!"
Nói xong, hắn bước vào T·ử Vi Bí Cảnh trước tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận