Bắt Đầu Một Thân Vô Địch Đại Chiêu

Chương 1335 kiểm tra cái gì? Ta lại không hiểu.

Chương 1335 kiểm tra cái gì? Ta lại không hiểu.
Đám người nghe tiếng thì ngẩn người, cùng nhau quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trong đám người, hai người đội mặt nạ cổ quái, đang hướng bên này đi đến.
“Bọn gia hỏa này... Là ai?” đám người thấy vậy đều sững sờ.
Tuy nhiên, nghe đối phương nói là muốn cứu người, nên ai nấy đều tự động nhường ra một lối đi, để hai người đi lên phía trước.
“La Thiên đại nhân, có cần phải mang mặt nạ này không ạ?” Vừa đi, người đi phía sau vừa truyền âm hỏi.
“Đương nhiên là cần thiết! Nếu thân phận bại lộ, làm Luân Hồi chi chủ sợ chạy mất thì sao? Ngươi cứ đeo vào trước đã!” người phía trước nói.
Đúng vậy, hai người này chính là La Thiên và Đoàn Vô Thường.
Lúc trước mọi người cứu chữa Hứa Hồng Sương, La Thiên đều quan sát hết.
Hắn không muốn bại lộ thân phận, không muốn gây chú ý nên khi thấy mọi người đang cố gắng cứu chữa, vẫn chưa lên tiếng.
Dù sao thì thêm chuyện không bằng bớt chuyện, nếu người khác cứu được Hứa Hồng Sương thì tự nhiên hắn cũng được rảnh rang.
Thật không ngờ, mấy người đến rồi đi, bày trận lớn cuối cùng hết người này đến người khác đều thất bại, điều này khiến hắn không thể không ra tay.
Dù sao thì Hứa Hồng Sương cũng là truyền nhân của Đại La Tiên Vương.
Bản thân hắn với Đại La Tiên Vương coi như có chút giao tình.
Nếu không biết thì thôi, hôm nay nếu gặp được mà trơ mắt nhìn Hứa Hồng Sương chết, bản thân mình lại làm ngơ thì không được.
Còn về phía Hứa Hồng Sương và những người khác cũng chú ý đến La Thiên.
Chỉ thấy ánh mắt Tuyết Thiên Châu đảo qua hai người La Thiên và Đoàn Vô Thường vài lượt rồi cuối cùng dừng lại trên người Đoàn Vô Thường.
“Xin hỏi tiền bối, ngài có thể giải độc không?” Tuyết Thiên Châu cung kính hỏi.
Bằng nhãn lực của hắn, hắn có thể thấy ngay Đoàn Vô Thường là người cảnh giới Tiên Vương!
Còn La Thiên thì sao?
Trên người hắn phần lớn đều là linh khí, chỉ có một lượng tiên khí ít ỏi đến đáng thương.
Điều này cho thấy, đối phương chỉ là một người cảnh giới thiên môn.
Tu vi thiên môn cảnh ở hạ giới có lẽ không tệ.
Nhưng đây là Cửu Vực, loại cảnh giới này chỉ mới là nhập môn, căn bản không đáng để bận tâm.
Nhưng Đoàn Vô Thường đối diện nghe vậy thì ngượng ngùng nói: “Cái kia... ta không biết giải độc.” “Hả? Ngài không biết?” Tuyết Thiên Châu hơi nhíu mày.
Không biết giải độc thì đi ra đây làm gì?
Cũng may là hắn thấy thực lực Đoàn Vô Thường không tầm thường, nếu không lúc này Tuyết Thiên Châu chắc đã ra tay rồi.
Đây chẳng phải là đang chậm trễ thời gian sao?
Nhưng một mặt khác, Đoàn Vô Thường lại vội mở miệng: “Tuy ta không biết, nhưng đại nhân nhà ta biết!” Hắn vừa nói vừa chỉ vào La Thiên ở sau lưng mình.
Lần này, Tuyết Thiên Châu giật mình luôn.
“Đại nhân nhà ngươi?” Hắn đánh giá La Thiên từ trên xuống dưới, muốn xem xem mình có nhìn nhầm không.
Nhưng cẩn thận quan sát một lúc lâu, lại phát hiện trên người La Thiên quả thực phần lớn chỉ có linh khí.
Điều này khiến lông mày hắn lập tức nhíu lại.
Một người cảnh giới Tiên Vương mà lại gọi đối phương là đại nhân, chắc là một vị nhị đại thế lực lớn nào đó!
Người như thế thường có bối cảnh cực kỳ mạnh, không dễ chọc.
Nhưng bối cảnh mạnh không có nghĩa là biết giải độc!
Nghĩ đến đây, hắn nhìn chằm chằm La Thiên nói: “Các hạ chẳng lẽ là một vị thầy thuốc?” Tuyết Thiên Châu biết, tuy thầy thuốc và cảnh giới tu vi có quan hệ rất lớn.
Nhưng trong Cửu Vực vẫn có một số ít thầy thuốc, tuy tự thân cảnh giới không cao, nhưng y thuật cao siêu.
Nếu là như vậy thì có lẽ có thể cứu chữa Hứa Hồng Sương.
Nhưng La Thiên lại lắc đầu: “Không phải!” “Không phải?” Tuyết Thiên Châu ngẩn người, chợt lại hỏi: “Vậy… các hạ tinh thông độc lý?” Nếu đối phương cực kỳ rõ độc lý, có thể phân biệt ra độc tố trong cơ thể Hứa Hồng Sương, tìm ra cách giải độc thì cũng tốt.
Nhưng La Thiên vẫn lắc đầu nói: “Không hiểu.” Vừa nói xong, mặt Tuyết Thiên Châu liền đen lại.
Không phải thầy thuốc, lại không hiểu độc lý!
Gã này đến gây hài sao?
Hắn vừa muốn nổi giận, trách mắng La Thiên.
Nhưng lúc này lại nghe thấy Hứa Hồng Sương đang hấp hối ở sau lưng lên tiếng: “Ngươi...có thể giải độc cho ta không?” Rõ ràng nàng đang nói với La Thiên.
“Cũng không thành vấn đề.” La Thiên lạnh nhạt nói.
“Vậy thì làm phiền ngươi ra tay!” Hứa Hồng Sương nói.
Lời vừa nói ra, Tuyết Thiên Châu lập tức hơi nhíu mày.
“Hứa cô nương, như vậy không ổn đâu?” hắn nhỏ giọng hỏi.
Chỉ thấy Hứa Hồng Sương lắc đầu, không nói thêm gì.
Còn La Thiên quay đầu, nhìn Tuyết Thiên Châu, nói: “Người ta đã đồng ý, ngươi cứ ở đó cằn nhằn mãi cái gì?” “Ngươi nói cái gì?” Tuyết Thiên Châu giận dữ khi nghe vậy.
Hắn tuy trông có vẻ khiêm tốn, nhưng phải xem đó là đối với ai.
Ví như Hứa Hồng Sương, thực lực của nàng nhận được sự tôn trọng của Tuyết Thiên Châu, nên từ sau khi giao đấu với nàng, hắn một mực cố gắng bảo vệ nàng.
Nhưng La Thiên trước mắt chỉ là một kẻ thiên môn cảnh nhỏ bé, mà dám làm càn với mình như vậy?
Điều này khiến hắn nổi giận đùng đùng.
Nhưng La Thiên lại không để ý đến hắn mà đi thẳng đến trước mặt Hứa Hồng Sương.
Thấy Hứa Hồng Sương đang hấp hối, Tuyết Thiên Châu mới cố gắng đè nén cơn giận.
Hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng La Thiên, thầm hạ quyết tâm.
Nếu La Thiên không chữa được cho Hứa Hồng Sương, nhất định phải khiến hắn trả giá đắt cho sự vô lễ vừa rồi.
Lúc này, La Thiên ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Hồng Sương, nhìn sinh mệnh lực của nàng đang dần suy yếu, không nhịn được mà cảm thán một tiếng: “Quả thật rất nghiêm trọng.” Hứa Hồng Sương nghe vậy, cay đắng cười một tiếng.
Một tay La Thiên đưa lên, lấy từ trong ngực ra một bình nhỏ đưa cho đối phương: “Đem đan dược này ăn vào.” Hứa Hồng Sương ngẩn người hỏi: “Ngài...không kiểm tra một chút à?” “Không cần! Kiểm tra ta cũng có xem hiểu đâu, còn kiểm tra làm gì?” La Thiên đáp.
Hứa Hồng Sương hoàn toàn choáng váng.
Lời của La Thiên quá thẳng thắn đi?
Phải biết, độc trên thế gian nhiều vô kể, muốn giải độc phải biện chứng luận trị, rồi kê đơn thuốc theo bệnh chứ?
Còn La Thiên, còn không thèm kiểm tra đã trực tiếp cho đơn thuốc!
Đây là cái quái gì?
Hoàn toàn trông cậy vào may mắn à?
Giờ phút này, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn La Thiên với những ánh mắt khác lạ.
“Đừng cho uống, Hứa đại nhân, mau đuổi tên này đi!” “Đúng vậy, tên này trông quá không đáng tin cậy! Sao lại không hỏi độc tính mà đã trực tiếp cho uống thuốc?” Trong đám người có người lên tiếng.
Đặc biệt là mấy thầy thuốc trước đó thấy La Thiên lỗ mãng như thế thì ai nấy đều bất bình.
“Làm càn! Đơn giản là làm càn! Đây đúng là xem mạng người như cỏ rác mà!” “Mau xiên hắn ra ngoài!” Một đám lão già trừng mắt trợn râu nói.
Còn về phía La Thiên trước mặt Hứa Hồng Sương thì hoàn toàn bất động, chỉ bình tĩnh nhìn Hứa Hồng Sương, nói: “Nghe ta, uống thuốc này vào, không sao đâu!” Hứa Hồng Sương nghe vậy thì nhíu mày.
Nhưng đúng lúc này, nàng cảm thấy trong bụng quặn đau, cả người suýt chút nữa ngất đi, sinh mệnh lực cũng suy yếu thêm một bước.
Nàng biết, nếu không làm gì nữa, mình có lẽ sẽ mất mạng ngay.
“Thôi, đánh cược một lần, dù sao cũng không thể tệ hơn được nữa!” nàng hạ quyết tâm, trực tiếp đưa đan dược trong bình ngọc vào miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận