Bắt Đầu Một Thân Vô Địch Đại Chiêu

Chương 1327 nguyên nhân cái chết thành mê

Chương 1327: Nguyên nhân cái c·hết thành mê
“Đi c·hết đi!” Ở một bên khác, tay của Dương Lão chậm rãi hạ xuống, định trực tiếp trấn s·á·t Hứa Hồng Sương và những người khác.
Đám người thấy cảnh này đều lộ vẻ tiếc nuối.
Không thể phủ nhận, mấy trận chiến trước đó, Hứa Hồng Sương đã khiến mọi người ở đây có phần coi trọng.
Thế nhưng nhân vật như vậy sắp c·hết, nhất thời có nhiều người không nỡ nhìn, nhao nhao quay đầu đi chỗ khác.
Vào lúc này, tay của Dương Lão cuối cùng cũng ép xuống.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn kinh t·h·iên động địa.
Trong chớp mắt, toàn bộ thành Phiên Vân đều rung chuyển theo.
Tiếng gầm kinh khủng khiến nhiều người mất thính giác trong một thời gian ngắn.
Thậm chí có một số người trực tiếp bị tiếng gầm này làm cho ngất đi.
Thành Phiên Vân lâm vào một trận hỗn loạn, một lúc sau mới dần dần yên tĩnh lại.
“Đây...... Đây là thực lực của cường giả Tiên Vương cảnh cửu trọng sao? Một chưởng tùy t·iệ·n mà có thanh thế lớn như vậy?” “Trời ạ, lực lượng này, đoán chừng không thua gì Cửu Tuyệt Tiên Vương năm đó đâu? Ách Nan Tiên Vương lại có người k·h·ủ·n·g b·ố như vậy dưới trướng sao?” “Lục Tiên Hồng có Hộ Đạo Nhân thế này bên cạnh, còn ai có thể tranh lại hắn nữa!” Đám người xôn xao bàn tán.
Lúc này, một lão giả lắc đầu tiếc nuối nói: “Đáng tiếc cho Hứa Hồng Sương, dù sao cũng là một đời kiếm tu đỉnh cấp, bây giờ đoán chừng đã tan xương nát thịt rồi?” Ông ta vừa nói vừa lộ vẻ đồng tình, nhìn về phía Hứa Hồng Sương.
Nhưng vừa nhìn, ông ta sững sờ ngay lập tức.
Chỉ thấy Hứa Hồng Sương vẫn giữ tư thế cũ, nửa nằm trên mặt đất, ngước đầu nhìn trời.
“Hả? Hứa Hồng Sương không c·hết? Vậy còn Tuyết Thiên Châu bọn họ......” Lão giả sững sờ, lại quay sang nhìn Tuyết Thiên Châu và những người khác.
Hóa ra, Tuyết Thiên Châu cùng Hộ Đạo Nhân của y, và cả mấy vị truyền nhân Phong Hào Tiên Vương khác đều bình an vô sự.
Không có ai vẫn lạc.
“Cái gì? Sao có thể? Trận chiến vừa rồi lớn như vậy, sao lại không có ai c·hết?” Lão giả kinh ngạc.
Ông ta ngẩng đầu nhìn Dương Lão giữa không tr·u·ng.
Nhưng vừa nhìn, lão giả lập tức sững sờ.
Chỉ thấy giữa không trung, tay của Dương Lão vẫn giữ nguyên tư thế chuẩn bị ép xuống, như thể sắp ra tay.
Chỉ có điều, tay hắn dường như không bao giờ ép xuống được nữa.
Vì cổ hắn đã trống rỗng!
Đầu của gã đã không còn.
“Cái gì?” Lão nhân kia kinh hô, suýt ngã ngồi xuống đất.
Mới trước đó thôi, Dương Lão còn không ai bì nổi, tỏ vẻ vô đ·ịc·h thiên hạ.
Nhưng ai có thể ngờ, trong nháy mắt, đầu của gã lại không còn?
Sao có thể như vậy?
“Gã này...... Ch·ết?” lão giả run giọng hỏi.
“Không thể nào, nhân vật mạnh mẽ này không dễ c·hết như vậy!” Có người nói.
Quả thật, cường giả đến trình độ Tiên Vương, cho dù tan xương nát thịt cũng có phương p·háp khôi phục nguyên dạng.
Thủ đoạn này cũng không hiếm lạ gì.
Có lẽ Dương Lão cũng vậy?
Mọi người ngẩng đầu nhìn trời, chờ thấy đối phương khôi phục như cũ.
Thì thấy thân thể Dương Lão trên không trung loạng choạng mấy cái, sau đó hoàn toàn không giữ được trạng thái phi hành nữa.
Vù!
Cái xác không đầu trực tiếp rơi từ trên trời xuống.
Bịch!
Xác của hắn đ·ập mạnh xuống thành Phiên Vân, toàn thân vặn vẹo thành tư thế hết sức khó coi.
Trông, quỷ dị vô cùng!
Mọi người thấy xác chết này thì ngơ ngác hồi lâu.
Cuối cùng, có một người gan dạ, cầm gậy gỗ, cẩn thận từng chút tiến đến.
Sau đó dùng gậy gỗ chọc vào xác của gã.
Kết quả, gã vẫn không nhúc nhích, không có chút sinh khí nào.
Đến đây, mọi người mới hiểu rằng gã này thật sự đã c·hết!
Một cường giả Tiên Vương cảnh cửu trọng!
Cứ vậy c·hết trước mắt mọi người!
Trong phút chốc, cả thành Phiên Vân xôn xao cả lên.
“Trời ạ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Ai thấy không?” Trong đám người, lão giả kia kinh hãi kêu lên.
Một người đàn ông trung niên bên cạnh lắc đầu nói: “Ta vừa rồi không nỡ nhìn, quay đầu đi chỗ khác rồi, nên không thấy...... Lão Lục, ta nhớ ngươi không quay đi đúng không? Vừa nãy xảy ra chuyện gì?” Lão Lục giật mình, như mới hồi phục tinh thần, nói: “Ta...... Ta cũng không thấy gì!”
“Không thể nào!” người trung niên kia cau mày nói.
“Ngươi rõ ràng nhìn thẳng mà, sao lại không thấy?” Lão Lục vẻ mặt thất thần nói: “Ta nói thật mà! Ta thật sự không thấy...... Ta quả thật nhìn chằm chằm vào gã, nhưng đầu của gã phốc một tiếng nát vụn ngay! Còn nát ra sao, ta hoàn toàn không thấy rõ!”
“Cái này......” Mọi người xung quanh nghe vậy, càng thêm kinh hãi.
Lão Lục này tu vi là Kim Tiên cảnh thất trọng!
Tu vi này không hề yếu.
Nhưng y lại không thấy đối phương c·hết thế nào!
Kẻ ra tay kia mạnh mẽ cỡ nào?
Và ai có thể thấy rõ?
Nhất thời, mọi người không nhịn được nhìn về phía các Hộ Đạo Nhân của Tuyết Thiên Châu và những người khác.
Những người này đều là cường giả Tiên Vương cảnh.
Về thực lực, họ là những người mạnh nhất trong đám đông.
Lẽ ra, họ phải thấy rõ mới đúng?
Lúc này, Tuyết Thiên Châu cuối cùng cũng hoàn hồn, quay sang nhìn Hộ Đạo Nhân của mình: “Trưởng lão, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Y cũng muốn biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng Hộ Đạo Nhân của Tuyết Thiên Châu lại giật giật khóe miệng, nói: “Xin lỗi, ta cũng không thấy rõ!”
“Cái gì?” Tuyết Thiên Châu kinh ngạc.
Ngay cả Hộ Đạo Nhân của mình cũng không thấy rõ tình hình như thế nào?
Hộ Đạo Nhân của Tuyết Thiên Châu sắc mặt trắng bệch, quay sang nhìn Hộ Đạo Nhân của Liệt Thiền.
Thì thấy Hộ Đạo Nhân của Liệt Thiền cũng kinh hãi, lắc đầu với y, nói: “Ta cũng không thấy rõ!”
Nói xong, cả hai đồng thời nhìn Hộ Đạo Nhân của Sở Quy Trần.
Hộ Đạo Nhân của Sở Quy Trần thì gãi đầu nói: “Ta...... Cũng không thấy rõ! Không chỉ không thấy rõ, vừa rồi ta tập trung tinh thần vào gã kia, bên cạnh hắn thậm chí không có một chút tiên khí ba động hay dao động hồn lực nào, cứ vậy mà c·hết!”
“Cái gì? Ngươi nói nhảm à?” Hộ Đạo Nhân của Tuyết Thiên Châu nghe vậy thì biến sắc.
Dương Lão bị oanh s·á·t vốn đã kinh thiên động địa rồi.
Nhưng điều đó còn có thể lý giải.
Nếu như trong bóng tối thật sự có cường giả k·h·ủ·n·g b·ố ra tay, đ·ánh c·hết một cường giả Tiên Vương cảnh cửu trọng thì trên lý thuyết cũng chấp nhận được.
Nhưng xung quanh không hề có dao động tiên khí, điều này không bình thường chút nào!
Chuyện này hoàn toàn trái ngược với lẽ thường!
Nhưng Hộ Đạo Nhân của Sở Quy Trần nghe vậy lại cau mày nói: “Khả năng quan s·á·t của ta rất tốt, chuyện này không thể phán đoán sai được!”
Thấy đối phương quả quyết như vậy, Hộ Đạo Nhân của Tuyết Thiên Châu không nhịn được mỉa mai: “Ngươi không thấy rõ thì cứ nói là không thấy, bày đặt gì mạnh mẽ? Được thôi, theo lời ngươi thì chỗ đó không có dao động tiên khí hay hồn lực, vậy gã kia c·hết bằng cách nào? Chẳng lẽ là bị đá đ·ập c·hết à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận