Bắt Đầu Một Thân Vô Địch Đại Chiêu

Chương 2003 Không tệ, chính là như vậy (2)

La Thiên nói, với vẻ mặt thấy chết không sờn, bước về phía cánh cửa không gian.
Đám người xung quanh không rõ tại sao, nhưng cũng mang đủ loại tâm trạng, bước theo về phía cánh cửa không gian.
Sau khi bước vào cánh cửa không gian, không gian liền biến đổi.
Rất nhanh, đám người đã đến được bên trong Thiên Ngoại Tam Giới.
Thế nhưng, khi đặt chân lên mảnh đất này, đám người lại lập tức sững sờ.
“Ân? Đây là……”
Có người ngẩng đầu, nhìn thấy dưới chân bọn hắn là một mảnh đại địa vỡ nát, trên mặt đất chỉ còn lại vách nát tường xiêu.
Mà khi đưa mắt nhìn quanh, những dòng không gian hỗn loạn cuộn chảy khắp nơi, bên trong đó dường như lơ lửng vô số mảnh đại địa lớn nhỏ khác nhau.
Sau một thoáng run lên vì sửng sốt, đám người lập tức hiểu ra.
Thiên Ngoại Tam Giới, nát rồi!
Đối với mọi người của Thiên Ngoại Tam Giới mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang!
Một thế giới to lớn như vậy, lúc rời đi vẫn còn tốt đẹp kia mà.
Chỉ ở lại Chín Vực một thời gian rồi quay về, đã nát tan thế này rồi sao?
Đây là chuyện quái quỷ gì vậy?
La Thiên thở dài, quay đầu nhìn về phía Phượng Càn Dương cách đó không xa.
Chỉ thấy Phượng Càn Dương cứng đờ tại chỗ, đang ngạc nhiên nhìn mọi thứ trước mắt, rõ ràng là chịu chấn động cực lớn, cả người đều ngây dại.
Thấy biểu tình này của hắn, La Thiên càng thêm chột dạ.
Người ta đi theo mình khắp trời nam đất bắc, thay mình tìm tiên dược, mình cũng đã hứa hẹn với đối phương sẽ giải quyết diệt thế đại kiếp.
Thật không ngờ tới, cuối cùng cái diệt thế đại kiếp này, lại chính là do mình gây ra.
Bất kể nói thế nào, mình cũng không có lý!
Nhưng ai ngờ đúng lúc này, đã thấy Phượng Càn Dương hung dữ mở miệng nói: “Thần Hoang chi chủ, đúng là một tên súc sinh!”
“A?” La Thiên khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn Phượng Càn Dương.
Chỉ thấy Phượng Càn Dương nổi giận đùng đùng, với bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, nói: “Gã này, không chỉ sắp đặt Đỗ Gia Nhân ám toán chúng ta, muốn hiến tế chúng sinh, sau khi đạt được mục đích, thậm chí ngay cả đại địa Thiên Ngoại Tam Giới cũng không buông tha, trực tiếp đánh nát thế giới này!” Lúc hắn nói những lời này, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt tràn đầy tức giận.
La Thiên nghe lời này, gãi gãi đầu, nói: “Ngươi hiểu như vậy sao?”
Phượng Càn Dương nghiến răng nói: “Đó là đương nhiên! Các ngươi nhìn kỹ, bên trong những mảnh vỡ thế giới này, đều có vết tích bị 'chẳng lành chi khí' nhuộm qua, đây rõ ràng là bút tích của Thần Hoang chi chủ! Không cần hỏi, khẳng định là tên Thần Hoang chi chủ đó, sau khi khôi phục tu vi, cảm thấy Thiên Ngoại Tam Giới không còn tác dụng, liền trực tiếp ra tay phá hủy!” Hắn càng nói càng tức giận, sự phẫn nộ trong mắt gần như hóa thành thực chất.
Mà đám người xung quanh nghe vậy, cũng quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên thấy giống như lời Phượng Càn Dương nói, trong những mảnh vỡ đại địa này, khắp nơi đều là vết tích bị 'chẳng lành chi khí' xâm nhiễm qua.
Rõ ràng đều là thủ đoạn của Thần Hoang chi chủ.
Mà ở một bên khác, Long Y Thủy trừng mắt, quay đầu nhìn về phía La Thiên, dường như đang tìm kiếm sự xác nhận.
La Thiên nhìn nàng một chút, lại nhìn Phượng Càn Dương đang tức giận, rồi quay đầu nhìn về phía những người còn lại, chợt gật đầu nói: “Không sai, chính là như vậy! Tên Thần Hoang chi chủ này, đúng là một tên súc sinh!”
Nghe cả hắn cũng thừa nhận, mọi người nhất thời lộ vẻ như vừa bừng tỉnh.
Trong lúc nhất thời, trước cánh cửa không gian, khắp nơi đều là tiếng thống mạ Thần Hoang chi chủ.
Nghe những tiếng giận mắng này, La Thiên ho nhẹ vài tiếng, để che giấu sự xấu hổ.
Mà đúng lúc này, Phượng Càn Dương bỗng nhiên lên tiếng nói: “Các vị, bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này. Thiên Ngoại Tam Giới tuy đã nát, nhưng vẫn còn không ít người sống sót, tản mát trên những mảnh đại địa vỡ vụn kia! Chúng ta nên nghĩ cách cứu người về trước đã!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận