Bắt Đầu Một Thân Vô Địch Đại Chiêu

Chương 1759 nhất định phải nhanh đột phá

Chương 1759 nhất định phải nhanh chóng đột phá
“Có chút… buồn ngủ?” Tổ Mạch nhìn phân thân của La Thiên, còn nghi ngờ mình nghe nhầm.
Đây chính là hồn độc âm độc bậc nhất đấy!
Chỉ cần dính một chút thôi là đã nguy hiểm đến tính mạng rồi.
Bây giờ, La Thiên lại cho tất cả vào người, kết quả đối phương chỉ thấy hơi buồn ngủ thôi sao?
Đây có phải người không vậy?
Mà ở bên kia, phân thân kia gãi đầu một cái, nói: “Hay là… cứ quan sát thêm một lát nữa?” Bản thể La Thiên và mấy phân thân khác đồng loạt gật đầu.
Cứ thế, mấy người đứng tại chỗ, mắt to trừng mắt nhỏ, vẻ mặt không có chuyện gì.
Cứ như vậy, gần một khắc trôi qua, bản thể La Thiên mới lại lên tiếng: “Giờ cảm giác thế nào?” Tổ Mạch vội nhìn về phía phân thân đạo kia.
Chỉ thấy phân thân đạo của La Thiên nhắm mắt suy nghĩ một hồi lâu, mới lên tiếng: “Ngược lại không buồn ngủ nữa rồi…”
“Hả? Chỉ có vậy?” Tổ Mạch ngơ ngác.
Đợi cả buổi, kết quả chỉ có thế thôi sao?
Mà bản thể La Thiên nhíu mày, nói: “Những độc này, chắc chắn là đã hút hết vào trong người rồi chứ?”
Phân thân La Thiên đáp: “Chắc chắn mà, không sót chút nào!”
“Không đúng, lẽ ra loại hồn độc này ta cũng đã từng tiếp xúc qua rồi! Lúc đó còn là hồn độc cấp Tiên Vương, cũng thấy hơi khó nhằn! Đằng này đều là hồn độc cấp siêu Tiên Đế, cho dù có thể chống đỡ được thì ít nhiều cũng phải có chút phản ứng chứ? Ngươi đừng động!” La Thiên nói rồi trực tiếp phát động hồn lực.
Hô!
Chỉ trong tích tắc, hồn lực của hắn trực tiếp chui vào thức hải của phân thân.
“Nếu như hồn độc này nhập thể thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết, ta phải biết cho rõ là chuyện gì xảy ra!” La Thiên thầm nghĩ trong lòng rồi bắt đầu lục lọi không ngừng trong thức hải.
Nhưng sau một hồi tìm kiếm thì lại không có thu hoạch gì.
“Chuyện gì xảy ra? Hồn độc đâu mất rồi? Chẳng lẽ… cái thứ này trốn mất rồi? Xem ra ta vẫn còn quá đơn giản, loại hồn độc này còn mạnh hơn ta nghĩ nữa!” La Thiên thất kinh trong lòng, trong đầu đã có một phán đoán.
Dù sao thì, hắn tận mắt nhìn thấy hồn độc nhập thể mà.
Cho dù bây giờ hồn độc tiêu tán thì ít nhiều cũng phải lưu lại chút vết tích chứ?
Thế mà hắn tìm kiếm một lượt, lại chẳng phát hiện dấu vết gì, chuyện này thật không bình thường.
“Xem ra, ta phải nghiêm túc thôi!” La Thiên nghĩ thầm.
Đồng thời, bản thể hắn chắp tay trước ngực.
Ông!
Chỉ trong chớp mắt, trong thức hải bản thể lại có một lượng lớn hồn lực ào ạt xông về phía thức hải của phân thân.
“Hả? Đây là…” Tổ Mạch không nhìn thấy La Thiên đang làm gì trong thức hải, nhưng vẫn có thể liếc thấy hồn lực của La Thiên bắt đầu điên cuồng lưu chuyển.
Dao động kinh khủng này khiến Tổ Mạch kinh hãi.
Hồn lực này quá đáng sợ!
Nàng thân là địa mạch hóa hình, bản thân vốn là một dạng của thiên địa chi linh.
Hồn lực vốn là thứ mà nàng am hiểu nhất.
Nếu không thì năm xưa lão tổ Đoàn gia cũng sẽ không hiến tế nhiều con cháu đến vậy để thuần phục nàng.
Thế nhưng mà, giờ nhìn thấy hồn lực của La Thiên, nàng mới ý thức được mình nhỏ bé đến nhường nào.
Nếu hồn lực của La Thiên mà vượt qua nàng, cho dù không sử dụng bất cứ hồn thuật nào thì chắc cũng có thể nghiền nát nàng ngay tức khắc.
Trong lúc nhất thời, nàng lại có một đánh giá mới về thực lực của La Thiên.
Mà ở bên kia, những phân thân còn lại thấy cảnh này thì đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Oa, nghiêm túc vậy sao?” Một phân thân kinh ngạc nói.
“Xem ra là có chuyện lớn xảy ra rồi!” Một phân thân khác cũng gật đầu đồng ý.
“Hả?” Nghe hai phân thân nói, Tổ Mạch trong lòng cũng hơi bất an.
“Xảy ra chuyện lớn? Quả nhiên là nên để ta giải quyết loại hồn độc này!” Tổ Mạch thầm nghĩ trong lòng.
Giờ phút này, nàng không khỏi có chút hối hận.
Nhưng giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
“Hi vọng đại nhân có thể bình an vô sự!” nàng cầu khấn trong lòng.
Bên kia, trong thức hải của phân thân.
“Đáng ghét, rốt cuộc hồn độc này trốn đi đâu rồi?” Trên mặt La Thiên dần dần hiện lên vẻ phẫn nộ.
Hồn lực của hắn đã tìm đi tìm lại mười lần trong thức hải rồi mà vẫn không phát hiện ra chút khí tức nào của hồn độc.
Chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra!
“Thôi, coi như xong đi, không có thời gian mà phí phạm ở đây, vẫn nên từ bỏ thôi!” Nghĩ vậy, hắn chậm rãi rút hồn lực khỏi thức hải của phân thân.
Trong quá trình này, hắn không hề hay biết, ở khu vực rìa thức hải của phân thân, có một vết cắt rất nhỏ.
Vết cắt quá nhỏ, nếu không cẩn thận quan sát thì căn bản không thể nhìn rõ.
Nếu như giờ phút này, La Thiên có thể tập trung lượng lớn hồn lực quan sát chỗ này thì sẽ không khó nhận ra, trong vết cắt ấy còn lưu lại chút khí tức cuối cùng của hồn độc, đang từng chút bị thức hải thôn phệ rồi đồng hóa.
Hô!
Ở bên kia, vì bất đắc dĩ, La Thiên đành thu hồi hết hồn lực về bản thể, đồng thời mặt mày đầy vẻ ngưng trọng.
“Đại nhân? Sao rồi?” Tổ Mạch thấy La Thiên mở mắt liền vội ân cần hỏi han.
La Thiên nghe vậy thì lắc đầu, nói: “Loại hồn độc này… đúng là không đơn giản!”
“Hả?” Tổ Mạch lập tức luống cuống.
Nàng biết, nếu La Thiên đã đánh giá như vậy thì có thể thấy La Thiên hẳn là đã gặp phải rắc rối lớn rồi.
“Đại nhân, chẳng lẽ hồn độc kia đã ăn mòn thức hải của phân thân?” Tổ Mạch nói, vừa lo lắng nhìn phân thân kia.
Nhưng La Thiên lại lắc đầu, nói: “Không có!”
“Không có? Vậy sao ngài…” Tổ Mạch khó hiểu.
La Thiên hít sâu một hơi, nói: “Ta căn bản không tìm thấy tung tích của hồn độc kia! Thứ này hẳn là đã trốn rồi! Điều đáng sợ nhất là ta hoàn toàn không biết nó đã trốn ở đâu!”
“Cái này…” Tổ Mạch nghe xong thì lập tức ngây người.
Hồn độc mà cũng trốn được ư?
Mà mình lại không biết?
Chẳng lẽ nói, trong những năm mình bị phong ấn, người tu hành thế gian đã phát triển đến mức này rồi sao?
Ngay lúc này, La Thiên bỗng quay đầu, nhìn Tổ Mạch, nói: “Ngươi có biết ai đã bày ra phong ấn và thứ hồn độc này không?”
Tổ Mạch nghe vậy, mặt đầy vẻ khó xử lắc đầu, nói: “Chuyện này ta quả thật không biết…” Nói đến đây, nàng bỗng nghĩ đến điều gì, nói: “Nhưng ta đoán người đã thiết phong ấn, hẳn là sắp đến đây rồi!”
“Hả? Tại sao?” La Thiên không hiểu.
Tổ Mạch giải thích: “Người thiết phong ấn phong bế tiên thảo này, chắc hẳn là muốn mang tiên thảo về cổ giới! Bây giờ, cổ giới và tam giới bên ngoài dung hợp, đã sắp cháy đến lông mày rồi, người kia nhất định sẽ có hành động! Nên ta đoán, trong vài ngày tới, hắn sẽ đến xem xét phong ấn, rồi sau đó mang tiên thảo đi!”
La Thiên nghe vậy thì khẽ gật gù, nói: “Nếu đã vậy, vậy ta cứ để mấy phân thân ở lại đây! Chờ chủ nhân phong ấn kia đến rồi sẽ thương lượng với hắn một chút, để hắn dọn dẹp loại hồn độc này cho ta là được!”
Tổ Mạch nghe vậy thì im lặng gật đầu.
Mà ở bên kia, La Thiên không khỏi ngửa đầu thở dài: “Xem ra, ta vẫn còn quá coi thường những anh hùng trong thiên hạ rồi, đường tới chân chính vô địch của ta còn dài lắm! Phải đột phá, nhất định phải nhanh chóng đột phá!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận