Bắt Đầu Một Thân Vô Địch Đại Chiêu

Chương 91 Hỗn độn linh tức

Chương 91 Hỗn độn linh tức
“Hả? Chuyện này….” La Thiên kinh ngạc, cúi đầu nhìn lại Thần Võ Vương, phát hiện tên này ánh mắt đờ đẫn, không có nửa điểm phản ứng.
Dùng hồn lực tra xét một hồi, phát hiện thần hồn của tên này đã nổ thành mảnh vụn, liên quan ký ức cũng đều không thể đọc được.
Bây giờ Thần Võ Vương, đã thành một khối xác chết di động.
"Dựa vào, còn thiết kế tự hủy cấm chế?" La Thiên hết chỗ nói.
Đối phương thật là cẩn trọng, vì bảo mật mà làm đến mức độ như vậy.
Đến lúc này, La Thiên càng thêm tò mò.
Đối phương rốt cuộc là ai?
Mục đích của bọn họ là gì?
Tại sao phải làm đến mức độ như vậy?
Có điều hiển nhiên, bây giờ không thể tìm hiểu được gì.
"Thôi đi, nếu đã bị liên lụy vào, mình không tìm bọn họ thì bọn họ cũng sẽ tìm mình, đến lúc đó gặp chiêu nào thì hóa giải chiêu đó."
Nghĩ tới đây, La Thiên nhấc Thần Võ Vương lên, liền đi ra ngoài.
"La Thiên công tử, đây là Thần Võ Vương? Hắn làm sao vậy?" Ở cửa, Diệp Ngữ Ngưng một mặt kinh ngạc nhìn Thần Võ Vương.
"À, không cẩn thận, vừa nãy không để ý nên hắn hóa ngớ ngẩn." La Thiên nói.
"Ngớ ngẩn?" Diệp Ngữ Ngưng sững sờ.
Thần Võ Vương ngông cuồng tự đại lại thành kẻ ngớ ngẩn?
"Được rồi, ta hiện tại cũng đã báo đại thù, hết giận rồi, ta cho ngươi mượn Kim Bằng, những chuyện còn lại tự mình xử lý không thành vấn đề chứ?" La Thiên nói.
"Chuyện này... Đương nhiên không thành vấn đề!"
Diệp Ngữ Ngưng nói.
Bây giờ Thần Võ thành như vậy, thế lực của Thần Võ Vương có thể nói là rắn mất đầu, tan rã rồi.
Bên cạnh nàng lại có một cường giả Quy Khư Cảnh tọa trấn, còn lo không thu thập nổi tàn cục sao?
Phải biết, trong thủ đô, những người đứng về phía Hoàng thất cũng không phải là ít.
Chỉ là bọn họ bị Thần Võ Vương nhất hệ áp chế nên không dám lên tiếng mà thôi.
Đêm đó, La Thiên tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Mà bên trong Dạ Phong Quốc Đô lại nhấc lên một hồi hỗn loạn.
Hỗn loạn kéo dài cả đêm mới kết thúc.
Đến sáng ngày thứ ba, toàn bộ thủ đô đã khôi phục như ban đầu, tế thiên đại điển đúng thời gian mở ra.
Ở tế thiên đại điển, Diệp Ngữ Ngưng tự mình lên đài, kể ra tội ác của Thần Võ Vương những năm qua, sau đó đẩy Thần Võ Vương đã thành xác chết di động lên tế đàn, trước mặt vô số người mà xử tử theo pháp luật.
Còn những hoàng thân quốc thích và quân nhân theo Thần Võ Vương mưu phản đều bị thanh toán.
Ban đầu, những người này vẫn còn chống cự, nhưng có Kim Bằng Vương trấn áp phía trên, rồi thêm thế lực Quy Nguyên Tông đến, khiến cán cân lực lượng hoàn toàn nghiêng hẳn.
Những kẻ cố thủ liều chết chống cự, cuối cùng đều bị tiêu diệt.
Đương nhiên, Diệp Ngữ Ngưng cũng không đại khai sát giới hoàn toàn.
Đối với một số người bị ép đi theo Thần Võ Vương, nàng vẫn mở cho họ một con đường, không những không giết mà còn tiếp tục để bọn họ phục vụ triều đình.
Điều này cũng làm mọi người yên lòng.
Dạ Phong Quốc, nhanh chóng trở lại quỹ đạo.
Mãi đến khi mọi việc đã kết thúc, Diệp Ngữ Ngưng mới lần nữa đến bên La Thiên.
"La Thiên công tử, lần này nếu không có ngươi ra tay, thì hoàng thất Dạ Phong ta chỉ sợ đã vạn kiếp bất phục rồi! Tiểu nữ tử xin đại diện cho tổ tông dòng họ Cổ thị, hướng về La Thiên công tử bái tạ!"
Nói xong, nàng quỳ gối hai đầu gối xuống đất, dập đầu hành lễ.
La Thiên nhìn nàng một cái, nói: "Công chúa điện hạ, cám ơn thì thôi, dù sao ta cũng không phải vì ngươi. Nhưng có một số việc, ngươi có vẻ vẫn cần giải thích chứ?"
Diệp Ngữ Ngưng đỏ mặt, nói: "Xin lỗi La Thiên công tử, trước kia vì lo lắng các ngươi không chịu hỗ trợ nên đã giấu giếm tin tức của phụ hoàng."
"Đúng như ta đã nói ở Thần Võ Vương Phủ, phụ hoàng của ta hiện tại thực sự không có ở kinh đô! Ông ấy mấy năm trước, vì cứu Thần Võ Vương, đã vào giả Hoàng Lăng."
La Thiên kinh ngạc, nói: "Giả Hoàng Lăng?"
Diệp Ngữ Ngưng gật đầu nói: "Không sai, nơi đó, chúng ta đối ngoại vẫn nói là Hoàng Lăng của Cổ thị hoàng tộc ta. Nhưng thật ra, Cổ thị hoàng tộc ta không có bất cứ ai chôn ở đó, sở dĩ đối ngoại nói như vậy là để không ai tùy ý đến gần."
"Vậy à? Tại sao?" La Thiên tò mò.
Diệp Ngữ Ngưng hít sâu một hơi, nói: "Bởi vì nơi đó phong ấn mấy con hung ma!"
"Hung ma?" La Thiên nhìn nàng.
Diệp Ngữ Ngưng gật đầu nói: "Việc này rất dài! Khoảng hơn một nghìn năm trước, đã có ba con ma cực kỳ mạnh mẽ tàn phá thiên hạ, tàn sát vô số sinh linh. Các nước xung quanh đã từng tổ chức rất nhiều cường giả đến bao vây tiêu diệt, nhưng cuối cùng không những đều thất bại mà người tham gia cũng không chết thì bị thương!"
"Cuối cùng, ngay cả Thiên Dương Hoàng Quốc làm chúa tể một phương Phong Lâm Châu cũng phái ra tứ đại cường giả tới, nhưng kết quả… vẫn là thất bại."
La Thiên nói: "Mạnh đến vậy sao? Mấy hung ma này là cảnh giới gì?"
Diệp Ngữ Ngưng lắc đầu nói: "Cái này ta cũng không rõ, nhưng theo sách cổ của gia tộc ta ghi lại, sự đáng sợ của Tam đại hung ma không phải ở sức chiến đấu, mà là chúng căn bản giết không chết!"
"Giết không chết? Tại sao?" La Thiên ngạc nhiên.
Diệp Ngữ Ngưng nói: "Ta cũng không rõ, sách cổ chỉ ghi như vậy, năm đó từng có cường giả áp chế được ba tên đó về mặt sức mạnh! Nhưng quay đi quay lại đều bị chúng giết ngược lại!"
"Vì thế sau đó, các bậc tiền bối mới nghĩ ra một phương pháp, lúc ba hung ma này định tàn sát Dạ Phong Quốc Đô, họ đã mai phục rồi phong ấn chúng ở một Tuyệt Âm nơi, dùng Phượng Hoàng Chân Hỏa làm mắt trận, hình thành thế Âm Dương bao quanh, triệt để phong ấn. Để không ai có thể đến gần, chúng ta đã xây dựng một giả Hoàng Lăng, bao kín toàn bộ nơi phong ấn đó. Dòng họ Cổ thị chúng ta vì có thể điều khiển Phượng Hoàng Chân Hỏa, nên cũng trở thành người trông coi nơi phong ấn."
Sau khi La Thiên nghe xong, gật đầu nói: "Vậy phụ hoàng của ngươi đi đến đó làm gì?"
Diệp Ngữ Ngưng cười khổ nói: "Bởi vì Tuyệt Âm nơi đó có Phượng Hoàng Chân Hỏa, nên hình thành một vị trí đặc thù chí âm chí dương! Trong hoàn cảnh đó, sẽ sinh ra một loại vật chất đặc biệt: hỗn độn tức. Vật ấy không chỉ giúp người tu luyện, mà quan trọng hơn hết là còn có kỳ hiệu chữa thương giải độc."
"Phụ hoàng ta bị Thần Võ Vương che mắt, đi vào giả Hoàng Lăng, muốn lấy một phần hỗn độn linh tức, kết quả bị kẹt ở trong."
Sau khi nói xong, Diệp Ngữ Ngưng im lặng không nói gì.
Nhưng bên này nàng trầm mặc, La Thiên ở bên kia lại trực tiếp đứng bật dậy.
"Chờ một chút! Ngươi nói ở trong giả Hoàng Lăng có thứ gì?" La Thiên kích động hỏi.
"À… hỗn độn linh tức, sao vậy? Công tử đã nghe qua à?"
Diệp Ngữ Ngưng hỏi.
La Thiên vỗ đùi nói: "Trời ơi, đúng là đi mòn giày sắt chẳng thấy, tìm mỏi mắt lại gặp! Ta còn đang lo tìm nó ở đâu, không ngờ ở chỗ ngươi lại có? Đi, cái giả Hoàng Lăng kia ở đâu, mang ta đi!"
Hỗn độn linh tức chính là một trong những vật liệu cần thiết để La Thiên đột phá Hóa Linh Cảnh.
Nhưng gia tộc họ La căn bản không ai nghe nói đến.
La Thiên còn không biết nên tìm nó như thế nào.
Ai ngờ, ngay ở đây đã tìm thấy thông tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận