Bắt Đầu Một Thân Vô Địch Đại Chiêu

Chương 227 quái vật chi thành

"Ai da, như vậy mới đúng chứ! Các vị, theo ta đi!" La Thiên quay đầu, dẫn mọi người hướng Biên Bắc thành.
Mà mọi người Lạc Nguyệt Tông lúc này đều sắp khóc đến nơi.
"Ta sao lại có cảm giác... Hình như là đang đi chịu chết vậy?" Một đệ tử Lạc Nguyệt Tông thì thầm tự nói.
Bên kia, ngoài trăm dặm.
"Chuồn mất thôi! Chuồn mất thôi!" Hồn Hợi một đường chạy vội, sợ chạy chậm sẽ bị La Thiên phát hiện.
"Móa! Cường giả Vô Lượng cảnh cũng bị ăn hành hết rồi? Hồn Vị à, ngươi chết thật không oan! Ngươi rốt cuộc đã đắc tội phải một cái quái vật gì vậy?"
"Như vậy còn giết không chết hắn, vậy phải làm sao bây giờ... Đau đầu chết mất!"
Hồn Hợi vừa chạy vừa lẩm bẩm.
Bên này, đám người La Thiên đã về tới Biên Bắc thành.
Vừa vào thành, đã thấy Đại Trưởng Lão La gia chờ sẵn ở cửa thành.
Nhưng khi Đại Trưởng Lão chứng kiến Kim Bằng Vương mang theo những thứ kia, còn cả y phục trên người mọi người Lạc Nguyệt Tông thì lập tức sững sờ.
"Thiếu chủ, đây là ngài cướp được? Sao lại còn cướp cả đồ của người ta vậy?" Đại Trưởng Lão hỏi.
Dù sao chuyện cướp quần áo kiểu này, ở Vô Ưu Tiên Cung cũng đã từng xảy ra một lần rồi.
La Thiên nghe vậy vội vàng lắc đầu nói: "Không phải, đây không phải là cướp, đây là người ta tặng lễ."
Đại Trưởng Lão sững sờ nói: "Tặng lễ?"
Hắn nhìn y phục và giày, lại nhìn bộ dạng mọi người Lạc Nguyệt Tông, không khỏi gãi đầu.
"Sao nhìn kiểu gì cũng giống cướp vậy?"
La Thiên có chút khó giải thích, nói: "Thật không phải mà, không tin ngươi hỏi bọn họ?"
Nói xong, hắn đột nhiên quay đầu, hỏi mọi người: "Có phải ta cướp các ngươi không?"
La Thiên lần này quay đầu, chính hắn cũng không biết là như thế nào.
Nhưng trong mắt mọi người Lạc Nguyệt Tông, lại hoàn toàn không phải chuyện như vậy.
Theo bọn họ, đâu có cái gì là La Thiên?
Đó căn bản chính là một con Hồng Hoang Cự Thú, nhe răng trợn mắt quay đầu lại nhìn chằm chằm vào họ.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đồng thanh, trăm miệng một lời nói: "Không phải!"
Đại Trưởng Lão nhìn mọi người nói: "Như vậy càng giống... Thiếu chủ, ra ngoài cướp cũng không sao, dù sao chúng ta cũng đâu phải lần đầu làm vậy."
La Thiên mặt xám như tro, hoàn toàn không giải thích được.
"Chuyện là như vậy, ta vừa mới ở ngoài thành, không cẩn thận chém nát tàu cao tốc của bọn họ, sau đó bọn họ liền đem mấy thứ đó đưa ra đây!" La Thiên nói.
Đại Trưởng Lão gật đầu: "Thế này thì làm sao coi là cướp chứ?"
La Thiên lấy tay đỡ trán, sau đó quay đầu đối với Tông chủ Lạc Nguyệt Tông nói: "Đến, tự ngươi nói đi."
Tông chủ Lạc Nguyệt Tông vẻ mặt đau khổ nói: "Lão nhân gia, chúng ta thật sự là tự nguyện mà..."
Đại Trưởng Lão nói: "A, ta hiểu, ta hiểu rồi."
Tông chủ Lạc Nguyệt Tông vội ngăn lại: "Không, ngài đã hiểu lầm rồi! Chuyện là thế này, chúng ta là người Lạc Nguyệt Tông, nghe danh Biên Bắc thành đã lâu, lần này cố ý đến bái kiến!"
Đại Trưởng Lão vốn không để ý.
Nhưng khi nghe đến đây thì lập tức trừng mắt.
"Lạc... Lạc Nguyệt Tông? Là Lạc Nguyệt Tông đại danh đỉnh đỉnh của Phong Lâm Châu?" Đại Trưởng Lão kinh ngạc nói.
Tông chủ Lạc Nguyệt Tông gật đầu: "Đại danh đỉnh đỉnh thì không dám nhận, nhưng nếu nói về Phong Lâm Châu thì chắc là chỉ có Lạc Nguyệt Tông chúng ta thôi."
Đại Trưởng Lão ngược lại hít một hơi khí lạnh, liên tục lùi về sau vài bước, nhìn trên dưới đánh giá mọi người Lạc Nguyệt Tông, sau đó đi đến bên người La Thiên.
"Thiếu chủ, Lạc Nguyệt Tông này là một đại tông môn đỉnh cấp đó, chúng ta nhất định phải nhân cơ hội kết giao cho thật tốt!" Đại Trưởng Lão nói nhỏ.
"Hả? Thật vậy à?" La Thiên nhìn mọi người nói.
Đại Trưởng Lão gật đầu nói: "Không sai đâu! Khó khăn lắm bọn họ mới chịu kết giao với chúng ta, không thể bỏ qua cơ hội này! Đến lúc đó có tông môn Lạc Nguyệt Tông làm minh hữu, cuộc sống của chúng ta sẽ dễ thở hơn nhiều!"
La Thiên nhìn mọi người Lạc Nguyệt Tông, nói: "Đồng minh... Có nhiều một chút vẫn hơn ít chứ."
Đại Trưởng Lão gật đầu nói: "Đúng, vậy ta đi an bài nhé?"
"Vậy làm phiền ngươi rồi." La Thiên đáp.
Đại Trưởng Lão đáp ứng, sau đó lập tức cười nói: "A nha, Tông chủ đại nhân giá lâm, Biên Bắc thành của ta thật là vẻ vang quá đi!"
Tông chủ Lạc Nguyệt Tông lập tức được sủng ái mà lo sợ nói: "Ngài khách khí quá... Chúng ta có thể đến Biên Bắc thành mới là vinh hạnh của chúng ta."
Đại Trưởng Lão nói: "Tông chủ à, ngài đừng khách sáo nữa! Biên Bắc thành của chúng ta so với Lạc Nguyệt Tông của các ngài thì đúng là còn kém rất xa!"
Tông chủ Lạc Nguyệt Tông sắp khóc đến nơi.
Kém rất xa?
Thiếu chủ nhà ông, một tay vả chết Vô Lượng cảnh được không?
Ai hơn ai rất nhiều vậy?
Đại Trưởng Lão tiếp lời: "Tông chủ đại nhân à, ngài đến một chuyến cũng không dễ, ta hiện tại phái người chuẩn bị yến tiệc, trong lúc này ta cùng ngài dạo quanh Biên Bắc thành một chút thế nào?"
Tông chủ Lạc Nguyệt Tông gật đầu: "Được thôi, xin ngài dẫn đường!"
Hiện tại ông đã không biết nên làm gì, dù sao đối phương sắp xếp thế nào thì mình cứ nghe theo vậy.
"Tông chủ à, ngài đừng thấy thiếu chủ chúng ta thực lực cường đại, nhưng thực lực tổng thể của Biên Bắc thành chúng ta vẫn còn chưa đủ mạnh! Cường giả đỉnh cấp, quá thiếu thốn!" Đại Trưởng Lão vừa đi vừa giới thiệu.
Tông chủ Lạc Nguyệt Tông gật gật đầu, dọc đường đi quả thật không thấy có người nào quá mạnh xuất hiện.
Giờ phút này ông trong lòng cũng hoài nghi, chẳng lẽ nói Biên Bắc thành thật sự chỉ có một mình La Thiên là có chiến lực đáng kể?
Nhưng đúng lúc này...
"Thanh Liên đại nhân, lại dùng cái lực lượng đó, cùng ta đánh một trận đi! Chỉ một trận thôi, van ngươi đó!" Xa xa, trước một phủ đệ, Ngưu Thiết Chùy vác Lang Nha Bổng, cầu xin nói.
Trong phủ đệ, truyền ra một giọng nói: "Haizz, chịu thua ngươi luôn! Đã bảo chỉ trận này thôi đó nhé!"
Ngưu Thiết Chùy đại hỉ: "Tốt, xin chỉ giáo!"
Oanh!
Ngay sau đó, trong phủ đệ, một con quái vật xương trắng khổng lồ chui ra, một tay liền đánh Ngưu Thiết Chùy lên trời.
"Ồ?"
Mọi người Lạc Nguyệt Tông nhìn thấy cảnh này, tất cả đều kinh hãi lùi về sau mấy bước.
Tông chủ Lạc Nguyệt Tông, càng kinh hãi nhìn Phó Thanh Liên.
"Gã này... Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cảnh giới tuy vẫn là Độ Kiếp cảnh... Nhưng lực lượng trên người, hoàn toàn không thua ta! Không đúng, thậm chí còn mạnh hơn ta! Cái này gọi là thiếu hụt sức chiến đấu đỉnh cấp à?" Tông chủ Lạc Nguyệt Tông thầm nghĩ.
Phanh!
Bên kia, Ngưu Thiết Chùy mặt mũi bầm dập ngã xuống đất, sau đó cười ngây ngô: "Quả nhiên Thanh Liên đại nhân vẫn mạnh nhất, ta lại đi tu luyện, đợi ta đột phá rồi lại đến tìm ngươi đánh!"
Nói xong, nàng thân hình lóe lên, quay người biến mất.
Thấy cảnh tượng này, tim của tông chủ Lạc Nguyệt Tông càng đập mạnh một cú.
"Người này... Cũng là Thần Thú? Ăn một kích như vậy, vậy mà còn có thể di chuyển được? Đây cũng là một con quái vật mà!" Ông thầm nghĩ trong lòng.
Đại Trưởng Lão ở một bên nhìn, lúng túng nói: "A, thật ngại quá, Tông chủ đại nhân, chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi, khiến ngài chê cười rồi! Chúng ta lại đi hướng bên kia thôi!"
Nói xong, vừa đi vừa giới thiệu, mấy người đi đến Diễn Võ Trường.
"Tông chủ đại nhân, đây là Diễn Võ Trường của Biên Bắc thành chúng ta, nơi người trẻ tuổi luyện tập, ngài khó khăn lắm mới đến một chuyến, có muốn chỉ đạo cho người trẻ tuổi của chúng ta một chút không?" Đại Trưởng Lão giới thiệu.
Giờ khắc này, trên Diễn Võ Trường.
"Đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, xuất kiếm phải tàn nhẫn! Đã là kiếm tu, nếu không có khí thế thẳng tiến không lùi, thì làm kiếm tu cái gì?"
Trên Diễn Võ Trường, Kiếm Nhất giận dữ quát, một kiếm bổ ra.
Oanh!
Một cổ kiếm ý kinh khủng bay thẳng lên trời, lập tức phá hủy một nửa Diễn Võ Trường.
Mọi người Lạc Nguyệt Tông thấy vậy, lại cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
"Gã này... Kiếm ý thật mạnh! Nếu thật sự đánh nhau, chỉ sợ ta chưa chắc đã thắng được! Trong Biên Bắc thành này, vậy mà còn có những hai con quái vật như vậy!" Tông chủ Lạc Nguyệt Tông trong lòng kinh hãi.
Đúng lúc này...
Oanh!
Bên kia Diễn Võ Trường, truyền đến một tiếng vang lớn.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy Diệp Thông Linh toàn thân quấn quanh ma khí, chậm rãi khôi phục nguyên dạng.
"Ai, trận pháp phòng ngự Bát giai này, một quyền đã đánh vỡ, trình độ này làm sao có thể giữ vững thành trì được chứ? Xem ra còn phải tiếp tục cải tiến nữa!"
Nói xong, hắn cầm lấy một tấm trận đồ, chậm rãi rời đi.
Thấy cảnh tượng này, tông chủ Lạc Nguyệt Tông hoàn toàn trợn tròn mắt.
"Lại một con quái vật? Cái Biên Bắc thành này... Gọi là quái vật chi thành thì hơn!" Ông ở trong lòng thốt lên.
(Hôm nay chỉ có hai chương thôi.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận