Bắt Đầu Một Thân Vô Địch Đại Chiêu

Chương 406: Cái đồ chơi này không có thể ăn

Chương 406: Cái đồ chơi này không ăn được Mấy con Chuẩn Thần Thú liên tiếp xuất hiện đã khiến mọi người chấn động không ít.
Bất quá, ngay lúc này...
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, ở một hướng khác của chiến trường Tốn chữ đột nhiên vang dội.
Mọi người nhìn theo âm thanh, chỉ thấy một con mực màu vàng khổng lồ hiện ra.
Con mực này vừa xuất hiện, khí thế hoàn toàn không kém gì mấy con Chuẩn Thần Thú.
"Người của Vô Cực Hải?" Có người nheo mắt nói.
"Gã này... chính là Thần Thú của hắn sao?" Có người hỏi.
"Không, đây chỉ là một con Chuẩn Thần Thú mà thôi!"
"Chuẩn Thần Thú? Vậy Thần Thú đâu? Ở đâu?"
Mọi người đều nhìn về phía người nọ.
Vị tuần thú sư Vô Cực Hải kia thản nhiên nói: "Một chiến trường Tốn chữ thôi mà, đâu cần Thần Thú của ta ra tay? Ta chỉ dùng một con Chuẩn Thần Thú này thôi, các ngươi nếu đánh bại được nó thì coi như ta thua!"
Lời này vừa nói ra, xung quanh đều kinh hãi.
"Cái gì? Chỉ dùng một con yêu thú?"
"Tên này ngông cuồng quá rồi đấy?"
"Đúng vậy, dù là Chuẩn Thần Thú cũng chưa chắc đã vô địch, vậy mà chỉ dùng một con?"
Mọi người bất bình.
Trong lúc đó, có người lớn tiếng hô: "Tiểu tử, đừng xem thường Ngự Thú Sư Trung Châu! Khiếu Thiên Lang, giết nó cho ta!"
Theo tiếng gầm giận dữ của người nọ, ba con Khiếu Thiên Lang cảnh giới Vô Lượng gầm thét lao tới.
Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt...
Rầm!
Ba con Khiếu Thiên Lang bị một xúc tu của con mực quét trúng, trực tiếp bay khỏi chiến trường Tốn chữ.
"Cái gì? Đây là... Thiên Môn cảnh?"
"Chuẩn Thần Thú Thiên Môn cảnh? Thảo nào tên này kiêu ngạo như vậy!"
"Chuẩn Thần Thú Thiên Môn cảnh, quét ngang cả chiến trường Tốn chữ này cũng đủ rồi?"
"Thần Thú của hắn còn chưa ra đã đáng sợ như vậy rồi? Thực lực của người này mạnh cỡ nào?"
"Không biết, dù sao không phải đối thủ mà chúng ta có thể đối phó!"
"Không cần phải đối phó hắn, ta chỉ cần vào top 8 là được!"
Một câu nói thức tỉnh rất nhiều người.
Trong nháy mắt, đám yêu thú xung quanh theo sự chỉ huy của Ngự Thú Sư, lao vào chém giết với yêu thú bên cạnh.
"La Thiên, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Hoàng Oanh Nhi hỏi.
La Thiên nói: "Không cần phải quá lộ thực lực, vòng này cứ để con điêu nhà ngươi dẫn theo hai tên kia tránh né là được!"
Ý tưởng của La Thiên rất đơn giản, nếu ngay vòng này đã lộ thực lực thì tỷ lệ cá cược sau đó sẽ quá thấp, kiếm tiền thế nào được?
Hoàng Oanh Nhi gật đầu: "Được, Điểm Điêu, ngươi dẫn hai người bọn họ đi trước đi!"
Điểm Điêu gật đầu, để Hầu Tử cưỡi lên lưng rồi chuẩn bị lao đi.
Nhưng ai ngờ lúc này, lại phát hiện Tiểu Thiên Long biến mất.
"Hả? Tiểu gia hỏa này đi đâu rồi?" Hoàng Oanh Nhi khó hiểu.
Mà La Thiên quét hồn lực qua, lập tức phát hiện tung tích của Tiểu Thiên Long.
Chỉ thấy lúc này Tiểu Thiên Long lại đi tới phía sau Cửu Mệnh Độc Chu.
Cửu Mệnh Độc Chu vừa ra tay, đã dùng độc hạ gục hơn mười con yêu thú, sống chết chưa rõ.
Còn những yêu thú khác, thấy cảnh này thì như gặp quỷ, tứ tán bỏ chạy.
Trong phạm vi mấy trăm mét đều không có con yêu thú nào dám đến gần.
Chỉ có Tiểu Thiên Long!
"Nhóc con, tránh xa ra một chút, tên kia có độc đấy!" Hoàng Oanh Nhi thấy thế thì kinh hãi, muốn Tiểu Thiên Long mau chóng quay về.
Thế nhưng, Tiểu Thiên Long lại làm ngơ, chỉ tò mò nhìn Cửu Mệnh Độc Chu.
"Hả? Vật gì?"
Cùng lúc đó, chủ nhân của Cửu Mệnh Độc Chu, nữ tử áo lục kia cũng chú ý đến Tiểu Thiên Long.
"Loại đồ chơi này mà cũng muốn tham gia Thiên Long Đại Hội? Thật nực cười! Cửu Nhi, diệt nó!" Nàng ta trực tiếp hạ lệnh.
Cửu Mệnh Độc Chu nghe vậy, thân thể uốn éo, cũng nhìn thấy Tiểu Thiên Long.
"Haa...!"
Cửu Mệnh Độc Chu lập tức há miệng phát ra tiếng gầm giận dữ, định trực tiếp dọa Tiểu Thiên Long lui về.
Rõ ràng, theo nó nghĩ, đồ chơi nhỏ như thế thì căn bản không đáng để nó dùng độc.
Nhưng tiếng dọa này của nó, Tiểu Thiên Long không những không sợ mà ngược lại hai mắt còn sáng lên, đồng thời còn nuốt nước miếng ừng ực.
Cửu Mệnh Độc Chu lập tức ngây người.
Gia hỏa này là tình huống gì?
Nhìn thấy mình không những không sợ mà lại như thấy được mỹ vị?
Trong nháy mắt, Cửu Mệnh Độc Chu nổi giận.
Đây là sỉ nhục mình mà!
Khanh!
Chỉ thấy Cửu Mệnh Độc Chu duỗi ra một móng vuốt sắc bén, định cho Tiểu Thiên Long một kích trí mạng.
"Điểm Điêu, đi cứu tiểu bất điểm về!" Hoàng Oanh Nhi ra lệnh.
Vèo!
Trong nháy mắt, Điểm Điêu sải cánh.
Khoảng cách mấy nghìn thước, nó chỉ dùng nháy mắt là tới gần.
Và gần như cùng lúc đó, móng vuốt của Cửu Mệnh Độc Chu bổ xuống.
"Nguy hiểm!" Hoàng Oanh Nhi kinh hô.
Nhưng mà ngay sau đó...
Vèo!
Điểm Điêu với tốc độ cực nhanh đã lao ra ngoài cả ngàn mét.
"Tốt quá, vậy là an toàn rồi! Nếu thực sự bị Cửu Mệnh Độc Chu kia nhắm tới thì hỏng bét." Hoàng Oanh Nhi thấy thế thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà La Thiên bên cạnh lại thản nhiên nói: "Thật sao? Ngươi nhìn kỹ lại xem!"
Hoàng Oanh Nhi nghe vậy sững sờ, nheo mắt nhìn ra xa.
Chỉ thấy phía xa, Điểm Điêu đang chạy như điên.
Trên lưng nó chở Hầu Tử.
Hầu Tử hai tay ôm lấy Tiểu Thiên Long.
Mà hai móng của Tiểu Thiên Long thì đang nắm chặt móng vuốt của Cửu Mệnh Độc Chu.
Cửu Mệnh Độc Chu mấy lần muốn công kích Tiểu Thiên Long, nhưng Điểm Điêu tốc độ quá nhanh, khiến nó căn bản không thể giữ thăng bằng.
Đám yêu thú này, cứ giữ tư thế quái dị như vậy mà chạy như điên trên chiến trường Tốn chữ.
"Hả? Đó là tình huống gì? Là Cửu Mệnh Độc Chu? Hình như đang đuổi theo con mồi!"
"Cửu Mệnh Độc Chu? Tốc độ của nó nhanh vậy sao?"
"Ta cũng không biết, ta chỉ nghe nói Cửu Mệnh Độc Chu độc tính rất mạnh, nhưng tốc độ nhanh thế này... Xem ra tin tức không đúng rồi! Cửu Mệnh Độc Chu còn mạnh hơn so với ta tưởng tượng!"
Mọi người xung quanh nhao nhao kinh ngạc.
Còn Điểm Điêu thì giờ phút này càng thêm hoảng sợ.
Vốn dĩ hắn đi cứu Tiểu Thiên Long, ai ngờ sau khi chạy được một đoạn thì chỉ cảm thấy phía sau gió lạnh ập tới.
Quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa hắn đã sợ đến mức tè ra quần.
Con Cửu Mệnh Độc Chu này sao lại đuổi theo tới vậy?
Chờ khi nhìn kỹ lại thì tức giận vô cùng.
"Hầu Tử, ngươi buông tay ra đi!" Điểm Điêu hiếm thấy mở miệng tức giận nói.
Hầu Tử lúc này cũng hoảng hốt, tuy thực lực bây giờ tăng lên không ít nhưng hắn cũng không muốn trêu chọc Cửu Mệnh Độc Chu.
Dù sao đồ chơi này có độc, dù là Thần Thú dính vào cũng phải lột da.
"Không phải ta! Là tiểu gia hỏa này... Nó bắt được Cửu Mệnh Độc Chu!" Hầu Tử lớn tiếng nói.
"Cái gì? Tiểu tổ tông, ngươi thả nó ra, đồ chơi đó không ăn được đâu!" Điểm Điêu vừa chạy vừa hét, sợ bị dính độc.
"Răng!"
Tiểu Thiên Long thở ra một âm thanh như tiếng trẻ bú tức giận gầm một tiếng, không chịu buông tay.
Bên kia, Cửu Mệnh Độc Chu bị Tiểu Thiên Long cứ thế nắm chặt, trên đường va va chạm chạm, chật vật vô cùng.
Đại vương trong các loài độc như hắn, khi nào đã phải chịu cảnh bị đối xử bất công như thế này?
"Ba người các ngươi đáng chết, chết hết cho ta!"
Nói xong, nó gầm giận dữ, miệng lớn màu xanh biếc há ra, thoáng cái phun ra một màn khói độc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận