Bắt Đầu Một Thân Vô Địch Đại Chiêu

Chương 1974 Ta không phải là Thần tộc sao? (2)

“Tốt!” Đại La Tiên Vương gật đầu, định truyền âm cho La Vinh.
Thế nhưng đúng vào lúc này, một người nhà họ La ở trước mặt hắn bỗng nhiên lên tiếng: “Việc này, cần gì phải đợi La Vinh Ca tự mình tới? Ta đi chém hắn!”
Oanh!
Hắn vừa nói dứt lời, thân hình đã lóe lên, lao thẳng về phía gia chủ Đỗ gia.
“Chờ một chút......” Vĩnh Hằng Tiên Vương muốn ngăn cản, nhưng đã muộn, chỉ thấy người kia đã đến trước mặt gia chủ Đỗ gia.
“Gã buồn nôn kia, La Gia La Vũ, đến lấy mạng của ngươi đây!” La Vũ đó nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay siết chặt đao, từ trên trời giáng xuống, bổ về phía gia chủ Đỗ gia.
Gia chủ Đỗ gia vừa định mở miệng thì lại phát hiện La Vũ đã đến ngay trước mặt, điều này khiến hắn lập tức sững sờ.
“Ân? Sao hắn lại nhỏ như vậy?” Gia chủ Đỗ gia kinh ngạc nhận ra, người đang đứng trước mặt mình lúc này dường như còn chưa lớn bằng ngón tay của mình.
Phát hiện ngoài ý muốn này khiến hắn vô thức dừng công kích lại.
Nhưng ở phía đối diện, La Vũ lại không chút do dự, vung đao chém xuống từ trên không.
“Chết cho ta!”
Phốc!
Lưỡi đao dài mấy chục trượng chém ngang xuống, lúc này gia chủ Đỗ gia mới hoàn hồn, vội vàng đưa tay ra đỡ.
Nhưng mà, sau một tiếng trầm đục, một cơn đau đớn truyền đến.
Cánh tay của gia chủ Đỗ gia bị chém đứt ngay lập tức.
“Cái gì? Tay của ta...... Tay của ta......” Gia chủ Đỗ gia hét thảm một tiếng, liền muốn nhặt lại cánh tay của mình.
Nhưng đúng lúc này, đã thấy La Vũ bên kia xoay người một cái, lại tung một đao chém ngang tới.
Khanh!
Lần này, lưỡi đao còn mạnh mẽ hơn cả lần trước.
“Đáng ghét, muốn chết!” Gia chủ Đỗ gia thấy đối phương lại còn dám tiếp tục công kích, cả người lập tức phẫn nộ.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, liền thấy mấy chục cánh tay, tựa như ‘gió táp mưa rào’, oanh kích về phía La Vũ.
“Ân?”
La Vũ đối diện lập tức sững sờ.
Ngay chớp mắt tiếp theo, cả người hắn bị gia chủ Đỗ gia đánh bay ra ngoài, rơi lên một dãy núi ở xa, trực tiếp san bằng một vùng núi.
“Ân? La Vũ, ngươi không sao chứ?” Đúng lúc này, có người của Thiên Uyên Thành hoảng sợ hỏi.
“Không...... Không sao!”
Bên dưới dãy núi vỡ nát, truyền đến tiếng truyền âm của La Vũ.
Hô!
Ngay chớp mắt tiếp theo, liền thấy La Vũ từ từ bay ra từ trong đó, trên người cũng đã bị thương.
Đặc biệt là tay phải cầm đao, lúc này đã vặn vẹo gãy lìa.
“Cái này......” Đám người Thiên Uyên Thành thấy vậy lập tức giật mình.
Bọn hắn lúc này mới nhận ra, mình đã đánh giá thấp thực lực của con quái vật này!
“Thiên Ngoại Tam Giới đều là loại quái vật thế này sao? Tên này, chỉ dựa vào chúng ta, e là hoàn toàn không chống đỡ nổi đâu!” Một nữ đệ tử Thiên Uyên Thành, sắc mặt càng thêm trắng bệch nói.
Nghe nàng nói vậy, Nhật Luân Tiên Đế đứng phía sau nàng, lại giật giật khóe miệng, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Nhưng đúng lúc này, ở phía đối diện, gia chủ Đỗ gia cũng sững người tại chỗ.
“Đây là...... thứ gì?” Hắn nhìn mấy trăm cánh tay vặn vẹo mang theo ‘điềm gở chi khí’ vừa mọc ra trước mắt mình, cả người cứng đờ tại chỗ.
Những cánh tay kia trông vô cùng xa lạ.
Thế nhưng, hắn lại có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của từng cánh tay một.
“Đây hình như... là cánh tay của ta? Nhưng mà... làm sao có thể? Ta không phải Thần tộc sao? Tại sao lại có bộ dạng này...” Gia chủ Đỗ gia lẩm bẩm.
Ngay lúc hắn đang lòng đầy nghi ngờ...
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Ba luồng khí tức cường đại lại truyền đến từ hướng Thiên Uyên Thành.
“Ân? Khí tức này...... Là tam đại quái vật tới rồi!” Nữ đệ tử Thiên Uyên Thành kia bỗng nhiên hai mắt sáng lên, nói ra.
Đúng lúc này, liền thấy phía sau mọi người, ba người La Vinh, Ngưu Thiết Chùy và La Tiêu Tiêu đang bay tới từ trên không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận