Bắt Đầu Một Thân Vô Địch Đại Chiêu

Chương 1045 nguyên lai là ngươi

Chương 1045 hóa ra là ngươi
Hôm nay, chủ nhân dãy núi bị vứt bỏ lộ vẻ cực kỳ hung tợn, oán khí toàn thân dường như càng thêm nồng đậm thêm một phần.
Đại La Tiên Vương thấy vậy lại càng không hiểu.
Nhìn vẻ mặt của chủ nhân dãy núi bị vứt bỏ, gã này hẳn không nói dối.
Nhưng, trận pháp gì kia, chính mình thực sự không biết mà.
Bất quá đúng lúc này, La Thiên đứng bên cạnh khẽ giật khóe miệng.
Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn chủ nhân dãy núi bị vứt bỏ, hỏi: “Đợi chút, ngươi vừa nói… Ngươi bị trấn áp ở đâu?”
Chủ nhân dãy núi bị vứt bỏ tức giận nói: “Đương nhiên là ở trên dãy núi bị vứt bỏ rồi?”
La Thiên hình như nghĩ đến điều gì, nhưng chưa dám chắc chắn, để xác nhận, hắn lại mở miệng hỏi: “Có thể nói chi tiết hơn không? Ví dụ như… lúc ngươi bị trấn áp?”
Chủ nhân dãy núi bị vứt bỏ dường như muốn chứng minh Đại La Tiên Vương là một kẻ hèn nhát, liền nói ngay: “Ngày đó ta vừa xuất quan, phát hiện thần dược ta nuôi bị người khi dễ! Có một tên có mắt không tròng, dám đánh chủ ý thần dược của ta! Ta đang định đi giết chết tên đó, rồi giết cả nhà hắn!”
“Thật không ngờ, ta còn chưa kịp ra tay thì một trận pháp trực tiếp xuất hiện, trấn áp ta!” Gã nói, quay đầu nhìn Đại La Tiên Vương, “Nhất định là tên này, tìm người dùng loại trận pháp đó đối phó ta, ngươi còn không thừa nhận sao?”
Đại La Tiên Vương nhất thời cứng họng không biết nói gì.
Còn La Thiên thì khóe miệng lại co giật một trận.
Hắn nhìn chủ nhân dãy núi bị vứt bỏ, hỏi: “Ngươi nói thần dược? Chẳng lẽ là bất tử thần trà?”
Chủ nhân dãy núi bị vứt bỏ ngẩn ra, rồi nói: “Không sai, cái bất tử thần trà đó chính là thần dược của ta, người đời đều biết mà!”
La Thiên hít sâu một hơi, nói: “Ngươi còn nói, ai dám động đến thần dược đó, ngươi sẽ giết cả nhà hắn?”
Chủ nhân dãy núi bị vứt bỏ lạnh lùng nói: “Giết cả nhà hắn? Ha ha, như vậy còn quá dễ cho hắn, để ta biết hắn là ai, ta sẽ ngay trước mặt hắn lăng trì từng người trong nhà hắn, để bọn chúng nếm hết thống khổ lớn nhất mà chết!” Nói rồi, gã bỗng nhìn La Thiên, “Tiểu tử, ta thấy ngươi rất vừa mắt! Vậy đi, ngươi quỳ xuống, bái ta làm cha nuôi, sau này ta sẽ cho ngươi thành bá chủ một phương!”
Vừa nghe vậy, sắc mặt Đại La Tiên Vương lập tức biến đổi.
Thân pháp của La Thiên, hắn từng thấy qua.
Nếu loại người này mà thông đồng với chủ nhân dãy núi bị vứt bỏ, vậy thì quá nguy rồi.
Dù sao, chỉ riêng một chủ nhân dãy núi bị vứt bỏ đã đủ làm hắn đau đầu.
Thế là, hắn khẩn trương nhìn về phía La Thiên.
Chỉ thấy La Thiên chậm rãi bước về phía chủ nhân dãy núi bị vứt bỏ.
“Hỏng bét… Hắn định đồng ý sao?” Đại La Tiên Vương thấy lòng nặng trĩu.
Còn bên kia, nhìn thấy La Thiên đi về phía mình, trên mặt chủ nhân dãy núi bị vứt bỏ nở nụ cười tươi rói.
Ngay cả oán khí trên người cũng có vẻ dịu đi một chút.
“Ừ, trẻ con dễ dạy! Con yên tâm! Chỉ cần con hiếu thảo với ta, ta nhất định…” gã khen La Thiên, nhưng lời còn chưa dứt.
“Ta hiếu thảo với mẹ ngươi?” La Thiên đột nhiên lạnh giọng nói.
Ngay sau đó, hắn trực tiếp ra tay, một chưởng vỗ về phía chủ nhân dãy núi bị vứt bỏ.
“Hả?” chủ nhân dãy núi bị vứt bỏ căn bản không kịp phản ứng.
Gã chỉ cảm thấy mặt tê rần.
Rồi ngay sau đó, cả người gã bị đập vào tường.
“Cái gì?” ba người Đại La Tiên Vương bên kia đều trợn mắt há mồm.
Có lẽ vì quá kinh hãi, ba người gần như chen chúc vào nhau.
“Đại La Tiên Vương đại nhân, ngài thấy rõ chuyện gì vừa xảy ra không?” Lão giả áo trắng của Phù Vân Kiếm Tông run giọng hỏi.
“Chỉ… chỉ thấy một cái bóng mờ!” Đại La Tiên Vương run rẩy nói.
Hắn không nói dối.
Vừa nãy, một giây trước hắn còn lo lắng La Thiên sẽ theo phe đối phương.
Nhưng một giây sau, bỗng thấy hoa mắt rồi mọi chuyện thành ra thế này.
Hắn kinh hãi quay đầu, nhìn chủ nhân dãy núi bị vứt bỏ đang dính chặt trên tường.
Trong lòng không khỏi rối bời.
Đây là chủ nhân vùng cấm sinh mệnh!
Là quái vật tranh đấu với mình cả đời mà!
Đặc biệt là gần đây đối phương đã đột phá lên Chuẩn tiên đế, đã mạnh đến mức mình không với tới được.
Vậy mà giờ đây lại thành ra thế này?
Chẳng lẽ mình bị ảo giác?
Hắn vô thức vỗ mạnh một cái vào mặt mình, muốn xem có phải mình đang nằm mơ không.
Nhưng mà…
Phụt!
Một chưởng vỗ xuống, Đại La Tiên Vương phun ra một ngụm máu tươi.
“Hả? Đại La Tiên Vương? Ngài sao vậy?” lão giả áo trắng kinh hãi nói.
“Đúng vậy, ngài tự đánh mình làm gì? Còn ra tay nặng như vậy?” lão giả áo đen cũng không hiểu.
Họ còn tưởng Đại La Tiên Vương trúng ảo thuật của đối thủ, nên bắt đầu tự hại mình.
Nhưng ai ngờ, Đại La Tiên Vương sau khi nôn ra một ngụm máu, mới hé miệng nói: “Không sao… ta chỉ muốn xem có phải mình đang nằm mơ không.” Khi nói chuyện, trên hàm răng hắn còn dính máu, cảnh tượng này trông thật quái dị.
Nhìn đám người xung quanh, tất cả đều ngơ ngác không hiểu gì.
Nhưng đúng lúc này…
Ầm!
Chủ nhân dãy núi bị vứt bỏ bị đập nát thành một đống trên tường thành của Hỗn Độn Thần Thành, bỗng nhiên vặn vẹo.
Ngay sau đó, thân thể tan nát của gã trực tiếp rơi xuống, sau nhiều lần biến đổi đã khôi phục hình người.
“Ngươi… tại sao đánh ta?” sau khi hồi phục, gã nhìn La Thiên, nghiêm nghị hỏi.
Rõ ràng, gã không thể hiểu được tại sao La Thiên lại đánh mình bay như vậy.
Mức độ kinh ngạc về chuyện này của gã còn vượt qua việc La Thiên có thực lực đánh mình bay.
Lúc này, La Thiên mới chậm rãi quay đầu, nhìn gã nói: “Tại sao đánh ngươi à? Vì… người hái bất tử thần trà đó, chính là ta!”
“Ngươi nói cái gì?” chủ nhân dãy núi bị vứt bỏ sững sờ.
Lúc này gã mới biết, thì ra kẻ mà mình nói nãy giờ, muốn giết cả nhà, lại chính là tên nhãi trước mắt.
Mà những người như Đại La Tiên Vương cũng thở phào một hơi.
Cũng may, thì ra giữa hai người này có khúc mắc.
Xem ra, hai người trước mắt, chắc sẽ không liên thủ.
Lúc này, La Thiên nhìn đối phương, nói tiếp: “Còn nữa, trận pháp trấn áp ngươi, là do ta bố trí!”
Lời vừa nói ra, xung quanh lập tức im lặng.
Ngay cả chủ nhân dãy núi bị vứt bỏ cũng trực tiếp ngây người.
Cái gì?
Một khắc sau, gã nổi cơn thịnh nộ.
“Ngươi nói cái gì?” gã hoàn toàn nổi giận.
Thì ra những bi thảm mà mình gặp phải trong mấy tháng qua, đều bắt nguồn từ tên này sao?
Tưởng tượng những nhục nhã và đau khổ mà mình đã phải chịu đựng trong khoảng thời gian này, chủ nhân dãy núi bị vứt bỏ như sắp phát điên lên.
Ngay lúc này, La Thiên lại nói: “Còn nữa, vừa nãy người đánh ngươi rơi xuống, tiện tay giết hết cả lũ lâu la đang bái lạy ngươi, cũng là ta.”
Lần này, chủ nhân dãy núi bị vứt bỏ hoàn toàn mất kiểm soát.
“Hóa ra… Hóa ra… Tất cả đều là do ngươi?” hai mắt gã đỏ ngầu, oán khí trên người không ngừng phun trào, hơi thở cả người cũng bắt đầu vặn vẹo.
Oán khí của gã ngày càng nặng, cuối cùng ngưng tụ thành một bóng ma khổng lồ, há miệng nuốt chửng lấy bản thể của gã.
Thấy cảnh này, ngay cả La Thiên vốn mặt lạnh như tiền cũng phải kinh hãi.
“Tức đến mức thế này sao?” hắn kinh ngạc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận