Bắt Đầu Một Thân Vô Địch Đại Chiêu

Chương 478: Nguyệt Ương giới

"Ngươi cũng không nhận ra nơi này?" La Thiên kinh ngạc nhìn Thủy Nguyệt Hi.
Mặc dù nói, lần thuấn di này của mình có chút xa, nhưng vẫn là ở gần Dao Trì mà.
Vậy mà Thủy Nguyệt Hi không biết?
Chỉ thấy Thủy Nguyệt Hi lắc đầu, nói: "Ta hoàn toàn chưa từng thấy nơi này..."
Nói xong, nàng quay đầu nhìn ngọn Linh Sơn trước mắt, trong lòng càng thêm nghi ngờ.
Núi này linh khí quá lớn, hoàn toàn không kém gì Dao Trì.
Gần Dao Trì mà có nơi này thì không lý nào nàng không biết!
Ngay khi cả hai đều không hiểu chuyện gì...
"Hả? Ai dám xông vào cấm địa Lạc Vân Tông ta?" Một giọng nói tức giận bỗng vang lên.
Theo đó, mấy tiếng xé gió vút đến chỗ hai người.
"Lạc Vân Tông? Ngươi biết nơi này sao?" La Thiên quay đầu nhìn Thủy Nguyệt Hi hỏi.
Nàng nhíu mày nói: "Trung Châu rộng lớn, cũng có mấy tông môn tên Lạc Vân Tông, nhưng đều là những tông môn nhỏ không đáng kể thôi, không nên có cảnh tượng này mới phải..."
Đang nói thì mấy người đối diện đã rơi xuống trước mặt hai người.
La Thiên thấy vậy chắp tay nói: "Xin lỗi, chúng ta đi lạc, vô tình xâm nhập cấm địa, xin cáo từ ngay."
Dù sao cũng là mình tự ý xông vào địa bàn người ta, La Thiên định giải quyết ổn thỏa.
Nào ngờ...
Keng!
Người trung niên cầm đầu đối diện rút kiếm chắn trước mặt hai người.
"Đứng lại, các ngươi coi Lạc Vân Tông ta là nơi nào, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Hôm nay các ngươi tự ý xông vào cấm địa, lập tức thúc thủ chịu trói, chờ xử lý!" Người kia nói.
Thủy Nguyệt Hi nghe vậy không muốn gây sự, vẫn lên tiếng: "Vị công tử này, ta là Thánh Nữ Dao Trì Thủy Nguyệt Hi, vừa rồi thật sự là hiểu lầm, kính xin các hạ cho tiện chúng ta lập tức rời đi!"
Người trung niên kia thấy Thủy Nguyệt Hi thì lập tức mắt sáng lên, không nhịn được đánh giá nàng từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên một tia tham lam khó che giấu.
Nhưng lát sau hắn nhướng mày, nói: "Dao Trì? Ta sao chưa từng nghe, Nguyệt Ương giới ta có tông môn này sao?"
Nguyệt Ương giới?
La Thiên và Thủy Nguyệt Hi đều sững sờ.
Nhất là La Thiên, giờ phút này có chút hoang mang.
Nơi này không phải Trung Châu, thậm chí không phải Thiên Uyên giới?
Nguyệt Ương giới...
Một lần thuấn di, mình đến thế giới khác rồi sao?
Thiên Đạo thân pháp của mình chưa tu luyện đến mức này chứ?
Mà bên kia, một người phía sau trung niên kinh hãi nói: "Sư huynh, ta nhớ rồi! Dao Trì, là tông môn Thiên Uyên giới, bọn họ là người Thiên Uyên giới!"
"Cái gì?" Người trung niên đột nhiên kinh hãi, nhìn chằm chằm La Thiên và Thủy Nguyệt Hi, nói: "Người Thiên Uyên giới mà dám xâm lấn Nguyệt Ương giới ta? Thật muốn chết!"
Keng!
Trong nháy mắt, mấy người đối diện đồng thời rút kiếm, vẻ mặt âm trầm nhìn hai người.
"Ha ha, lần này không có cơ hội đến Thiên Uyên giới cướp bóc chúng ta còn bất mãn, không ngờ người Thiên Uyên giới lại tới đây! Vậy thì không còn cách nào, theo quy củ Nguyệt Ương giới, người Thiên Uyên giới đều phải giết không tha!" Người trung niên cười lạnh.
Một người phía sau hắn đột nhiên lên tiếng: "Sư huynh, tên nam kia giết thì không sao, còn nữ có thể không giết được không?"
Người trung niên lạnh lùng liếc hắn một cái, lạnh giọng nói: "Ngươi quên mệnh lệnh của Giới Chủ đại nhân rồi sao? Người Thiên Uyên giới đều đáng chết!"
Người nọ nghe vậy thì rụt cổ, nói: "Xin lỗi sư huynh, là đệ nói nhảm..."
Nhưng người trung niên chợt cười âm hiểm, nói: "Tuyệt đối phải giết nhưng có thể chậm lại chút! Ta biết chư vị sư huynh đệ dạo gần đây vất vả, lát nữa giết tên kia xong, nữ nhân này, để mọi người chơi mấy lần rồi giết cũng được!"
Những người phía sau hắn lập tức reo hò.
Bên kia, Thủy Nguyệt Hi mắt lóe hàn ý.
"Một đám dê xồm, muốn chết!"
Ầm!
Không một tiếng động, một ảo ảnh xuất hiện sau lưng Thủy Nguyệt Hi, khí tức của nàng cũng tăng vọt lên.
Rồi sau đó, nàng tung một chưởng tới.
"Hả? Còn dám phản kháng?" Người trung niên khinh thường cười, giơ kiếm đỡ.
Nhưng...
Ầm!
Chưởng của Thủy Nguyệt Hi giáng xuống trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài.
"Sao có thể? Sao có thể? Cảnh giới của ngươi... Là Quy Khư, hay là Độ Kiếp? Dù thế nào cũng không thể hơn ta Tịch Diệt cảnh được!" Người trung niên kinh hãi.
Thủy Nguyệt Hi hừ lạnh, hai tay tách ra.
Ầm!
Bên cạnh nàng, chín đạo Huyền Môn xuất hiện.
"Ngươi chỉ biết cảnh giới, lại không biết trên đời có thể chất đặc biệt có thể phá gông xiềng cảnh giới sao?" Thủy Nguyệt Hi lạnh giọng nói.
Người trung niên kia nhìn thấy cảnh này thì con ngươi đột nhiên co lại, kinh hoàng nói: "Đây là... Cửu Huyền Tuyệt Âm Thể? Sao có thể? Thiên Uyên giới sao có thể có loại thể chất này?"
Phải biết rằng, loại thể chất này dù ở Nguyệt Ương giới cũng rất nổi danh.
Giờ thấy Thủy Nguyệt Hi như vậy thì đối phương trực tiếp hồn bay phách lạc.
"Mã Lão Ngũ, ngươi đi đối phó tên kia tốt nhất bắt sống hắn, sau đó dùng hắn làm con tin! Những người còn lại cùng ta chặn nữ nhân này lại!" Người trung niên quát lớn, trong giọng nói không còn vẻ khinh thường.
"Vâng!"
Mọi người đồng thanh đáp.
Ầm!
Trong nháy mắt, bảy tám người cùng lúc tấn công Thủy Nguyệt Hi.
Dù Thủy Nguyệt Hi mạnh đến mấy thì đối diện với đám người này cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Mà lúc này, một người dáng vẻ hèn mọn nhẹ nhàng đến trước mặt La Thiên.
"Hắc hắc, tiểu tử, không có ả kia che chở thì giờ ngươi ngu người rồi hả?" Hắn cười lạnh nhìn La Thiên.
"Ta? Che chở?" La Thiên nhìn đối phương, nhíu mày.
Mã Lão Ngũ gật đầu nói: "Đừng giả bộ, đôi mắt này của ta sáng như tuyết, ngươi đừng cố làm ra vẻ bí ẩn trước mặt ta, cảnh giới của ngươi ta nhìn rõ rồi! Thông Huyền cảnh cửu trọng đỉnh phong... Ở cái nơi rác rưởi Thiên Uyên giới, với tuổi này của ngươi coi như là khá đấy! Nhưng đáng tiếc, ở trước mặt ta, ngươi vẫn chỉ là đồ bỏ!"
"Đồ bỏ?" La Thiên quay đầu nhìn hắn.
Mã Lão Ngũ cười nói: "Sao? Không phục? Nếu không phục thì ta cho ngươi thấy rõ sự chênh lệch giữa ngươi và ta! Đến đây, ta đứng đây, cho ngươi đánh ta một chưởng!"
Hắn nói xong vỗ ngực, ra vẻ mặc La Thiên công kích.
"Ngươi chắc chứ?" La Thiên hỏi.
"Đương nhiên!" Mã Lão Ngũ cười nói, ra vẻ chắc chắn thắng lợi.
La Thiên liếc hắn một cái, tùy tiện tung một quyền.
"Ha ha, một quyền yếu mềm, nửa chút sức cũng không có..." Mã Lão Ngũ ra vẻ khinh thường.
Nhưng ngay sau đó...
Bụp!
Mã Lão Ngũ không còn nữa.
Hình thần câu diệt.
Đến thi thể cũng không tìm thấy.
"Loại yêu cầu này, thật đúng là hiếm có!" La Thiên nói.
"Hả?" Mà lúc này, mấy người đối diện còn lại cũng nhận ra bên này không đúng.
Phải biết rằng, tuy Mã Lão Ngũ thực lực trong đám này hơi yếu, nhưng không hề kém đến vậy.
Nhưng sao thoáng cái lại biến mất rồi?
"Không ổn, tiểu tử này đang giấu tu vi, câu giờ gọi người của tông môn đến giúp!" Người trung niên quát lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận