Bắt Đầu Đánh Dấu Hoang Cổ Thánh Thể

Chương 3939: Thời Không Tổ Thụ hạ lạc, ngạo kiều Mộc Huyên Nữ Đế

Sau khi nhận được những tin tức này, Quân Tiêu Dao cũng bắt đầu vạch ra kế hoạch cho giai đoạn tiếp theo trong lòng.
Hắn đầu tiên quay về Quần Anh điện ở Tổ Linh Giới một chuyến.
Cần phải sắp xếp ổn thỏa công việc của Tiêu Dao minh.
Phải để cho bọn họ cố gắng tăng tốc trưởng thành trước khi Quần Anh yến mở ra.
Như vậy, thu hoạch bên trong Thời gian Hằng Hà cũng sẽ nhiều hơn.
Sau khi trở lại Quần Anh điện, quả nhiên.
Rất nhiều thiên kiêu yêu nghiệt của Quần Anh điện đã xắn tay áo lên, nóng lòng không thể chờ đợi.
Mặc dù không phải ai cũng có tư cách tiến vào Thời gian Hằng Hà.
Nhưng dù chỉ là vớt vát chút lợi ích ở khu vực ngoài cùng, cũng đã có thể thu hoạch được những điều phi thường.
Sau đó, Quân Tiêu Dao dặn dò một vài cao tầng của Tiêu Dao minh, báo cho Lạc Vân và những người khác, sắp xếp công việc thích hợp.
Mà không lâu sau đó, có một người tìm đến Quân Tiêu Dao.
Chính là Linh Tịch.
"Công tử..."
Làn da Linh Tịch trắng nõn mịn màng, ngũ quan thanh tú xinh đẹp.
Một đôi đồng tử như yêu như thú đang nhìn Quân Tiêu Dao.
"Linh Tịch, có chuyện gì?" Quân Tiêu Dao nói.
Linh Tịch, thân là tuyệt thế yêu nghiệt của tộc Thời Không Yêu Linh.
Trước đó nàng một mình tu hành, trải qua thí luyện tàn khốc ở đấu võ trường, cuối cùng đạt được thành tích ngàn trận thắng.
Bây giờ trở lại bên cạnh Quân Tiêu Dao, lại nhận được rất nhiều tài nguyên bồi dưỡng.
Cho nên tốc độ tiến bộ tu vi cảnh giới của Linh Tịch cũng cực kỳ khủng bố.
Trong số những người dưới trướng Quân Tiêu Dao, nàng là một sự tồn tại rất nổi bật.
Thành tựu tương lai cũng là không thể đo lường.
"Công tử, là chuyện liên quan đến Thời Không Tổ Thụ..." Linh Tịch nói.
"Thời Không Tổ Thụ..."
Nghe đến đây, tâm tư Quân Tiêu Dao tập trung lại.
Thời Không Tổ Thụ, chính là chí bảo của nhất tộc Thời Không Yêu Linh, về sau bị thất lạc.
Có thể nói thần vật bậc này có trợ giúp rất lớn đối với việc tu luyện đạo thời không.
Cũng là thứ mà Quân Tiêu Dao vẫn luôn để tâm.
Linh Tịch nói: "Trước đó, khi ta mượn nhờ nhánh cây của Thời Không Tổ Thụ để tu luyện, mơ hồ có phát hiện, cảm nhận được một sự cộng hưởng nào đó."
"Thời Không Tổ Thụ, hẳn là có liên quan đến Thời gian Hằng Hà."
Lúc trước, thực lực của Linh Tịch vẫn chưa đủ mạnh.
Bây giờ, tu vi cảnh giới của Linh Tịch đã tăng lên, cũng có thể mượn nhờ nhánh cây Thời Không Tổ Thụ để tu hành lĩnh ngộ.
Nàng cũng mơ hồ cảm giác được.
Thời Không Tổ Thụ chân chính, có lẽ có liên quan đến Thời gian Hằng Hà.
Quân Tiêu Dao nghe vậy, cũng lộ vẻ suy tư.
Thời Không Tổ Thụ có linh tính, sẽ tìm kiếm nơi thích hợp với bản thân.
Thời gian Hằng Hà có thuộc tính phù hợp với Thời Không Tổ Thụ, nếu nói nó ở trong đó, cũng không tính là quá bất ngờ.
Chỉ là, bên trong Thời gian Hằng Hà cuồn cuộn, muốn tìm được Thời Không Tổ Thụ, hẳn không phải là một chuyện dễ dàng.
"Xem ra như vậy, Thời gian Hằng Hà lại càng phải đi rồi." Quân Tiêu Dao thì thầm.
Thời gian chi đạo và không gian chi đạo đều là Chí Cao Chi Đạo, nếu có Thời Không Tổ Thụ tương trợ, đối với Quân Tiêu Dao sẽ rất có ích.
Sau đó, Quân Tiêu Dao cũng đơn độc cấp thêm cho Linh Tịch không ít tài nguyên.
Linh Tịch thân là tộc nhân Thời Không Yêu Linh, bên trong Thời gian Hằng Hà, nàng sẽ phát huy tác dụng rất lớn.
Việc tìm kiếm Thời Không Tổ Thụ cũng cực kỳ trọng yếu, cho nên cần phải tăng cường thực lực của nàng.
Sau khi thực hiện thêm một vài sắp xếp chuẩn bị.
Quân Tiêu Dao cũng âm thầm đơn độc rời khỏi Quần Anh điện.
Mục tiêu của hắn là Đà La Yêu giới.
...
Đà La Yêu giới, là Giới Vực do Yêu Minh nắm giữ.
Theo sự trở về của Thiên Yêu Hoàng, danh vọng của Yêu Minh cũng nhất thời không ai sánh bằng.
Thậm chí, Yêu Minh còn cùng Yêu Thần sơn của Thương Ngô Yêu giới kết minh hợp tác.
Hai thế lực liên hệ chặt chẽ, thậm chí còn xây dựng lỗ sâu không gian để tiện cho việc đi lại giữa hai bên.
Giờ phút này, tại Đà La Yêu giới, trụ sở Yêu Minh.
Trong hậu hoa viên của một tòa hoàng cung vàng son lộng lẫy.
Một bóng hình xinh đẹp phong hoa tuyệt đại đang pha trà trong lương đình.
Loại trà được pha chính là yêu tuệ trà nhài đặc hữu của Đà La Yêu giới.
Chỉ là ấm yêu tuệ trà nhài này, nóng rồi lại nguội, nguội rồi lại hâm nóng.
Vị nữ tử tuyệt thế này, dáng người uyển chuyển, phiêu dật xuất trần.
Bộ phượng bào rộng thùng thình không thể che đi đường cong tinh tế linh lung kia.
Đôi chân dưới váy bào thẳng tắp thon dài.
Ngũ quan đẹp đẽ tuyệt trần, mày như núi xa, mắt tựa thu thuỷ, sống mũi cao thẳng, môi như Đan Hà.
Giữa cặp mày trắng như tuyết có một ấn ký bí văn huyền ảo màu thiên lam của tộc Thần Tước, tăng thêm mấy phần vẻ đẹp yêu dị.
Cả người nhìn qua, khí chất ung dung lại cao quý.
Chính là Nữ Đế Mộc Huyên của Yêu Minh.
Giờ phút này, Mộc Huyên mặc dù đang pha trà, nhưng dường như có chút lơ đễnh.
"Tin tức đã sai người truyền tới, hắn chắc là sẽ đến chứ."
"Lâu như vậy rồi cũng không tới một lần, bản cung là hồng thủy mãnh thú gì sao?"
"Không biết có bao nhiêu tuấn kiệt yêu tộc muốn gặp bản cung một lần cũng khó, thế mà hắn lại..."
Bề ngoài Mộc Huyên ung dung tôn quý, đoan trang mực thước.
Nhưng trong lòng lại đang có đủ loại suy nghĩ xoắn xuýt.
Có thể nói, đôi khi Quân Tiêu Dao thật sự khiến Mộc Huyên nghiến răng, hận không thể cắn một cái.
Có việc thì đến tìm nàng, không có việc thì lập tức rời đi.
Bản tính cặn bã nam lộ rõ.
Ấy vậy mà chính nam tử như vậy, lại ngược lại khiến Mộc Huyên ngày đêm nhớ mong, không thể buông bỏ.
Nhưng bị tính cách cẩn thận của chính nàng, hay nói đúng hơn là vì sĩ diện, cản trở.
Khiến nàng không thể hạ mình, chủ động liên lạc với Quân Tiêu Dao.
Mà lần này, vừa hay có tin tức liên quan đến Yêu Đình truyền đến.
Cổ địa thí luyện từng thuộc về Yêu Đình sắp sửa mở ra.
Các đại yêu tộc, các thế lực, đều đã nhận được tin tức này.
Không thiếu một vài bộ hạ cũ từng thuộc Yêu Đình.
Chuyện như vậy, Quân Tiêu Dao hẳn là sẽ có hứng thú, hơn nữa cũng là một cái cớ để gọi hắn đến.
Vì vậy Mộc Huyên đã phái người đến liên lạc.
Chỉ là, theo thời gian trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng người kia đâu.
Trà của Mộc Huyên đã pha mấy lượt, điều này càng khiến lòng nàng khó yên.
"Quân Tiêu Dao, nếu lần này ngươi không đến, vậy thì bản cung liền..."
Mộc Huyên tự mình lẩm bẩm.
Mà đúng lúc này, từ phía sau nàng, truyền đến một giọng cười nhạt: "Liền thế nào?"
Nghe thấy thanh âm quen thuộc này, Mộc Huyên đột nhiên quay đầu, liền thấy được vị nam tử áo trắng tuấn tú kia.
Hắn bưng chén trà nàng đã pha từ lâu lên, nhấp một ngụm.
"Vẫn là mùi vị quen thuộc, trà này, chỉ có ở chỗ của Mộc Huyên ngươi mới có thể uống được." Quân Tiêu Dao cười nhạt nói.
Chỉ một câu nói kia, liền khiến bao nhiêu lời oán trách, xoắn xuýt trong lòng Mộc Huyên tan thành mây khói.
Quân Tiêu Dao, đẳng cấp quá cao.
Từng lời nói cử chỉ, đều có thể chọc ghẹo đến mức các cô gái không tìm ra phương hướng.
Mộc Huyên cũng cố gắng để vẻ mặt mình trở nên bình tĩnh lại.
Nàng thản nhiên nói: "Quân công tử, muốn mời ngươi tới một chuyến thật đúng là không dễ dàng."
Nghe được lời nói mang theo cảm xúc như oán phụ chốn khuê phòng này của Mộc Huyên.
Quân Tiêu Dao cũng lãnh đạm nói: "Thật xin lỗi, gần đây quả thực có chút bận rộn."
"Chắc hẳn ngươi cũng nghe được không ít chuyện liên quan đến ta."
Vẻ mặt Mộc Huyên hơi khựng lại.
Hoàn toàn chính xác, nàng vẫn luôn phái người chú ý tin tức của Quân Tiêu Dao.
Cũng biết Quân Tiêu Dao trong khoảng thời gian này đã làm bao nhiêu chuyện động trời.
Thậm chí còn bị phản tộc của Ảm Giới vây quét.
Điều này khiến cho oán ý trong lòng nàng giảm đi không ít, nhưng nàng vẫn hừ nhẹ một tiếng nói.
"Quân công tử nghĩ nhiều rồi, bản cung cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi để quan tâm chuyện của ngươi."
Lời nói khẩu thị tâm phi như vậy, cũng khiến Quân Tiêu Dao đáy lòng khẽ thở dài.
Tính tình ngạo kiều này của Mộc Huyên, vẫn không hề thay đổi.
"Nhưng mà lúc bình thường không có việc gì, cũng không thấy ngươi đến đây một chuyến."
"Ta đây không phải đã tới rồi sao." Quân Tiêu Dao nói.
"Ngươi là vì Yêu Đình tới." Mộc Huyên nói.
"Chủ yếu là vì muốn gặp ngươi một mặt, thứ hai mới là vì chuyện của Yêu Đình." Quân Tiêu Dao nói.
Nghe được lời này, mặc dù Mộc Huyên biết rõ Quân Tiêu Dao đang nói dối, nhưng nàng vẫn có cảm giác thụ dụng.
Nhưng với tính cách của nàng, vẫn là nhẹ hừ một tiếng nói: "Vậy ngược lại là vinh hạnh của bản cung."
Nhìn vị Nữ Đế ngạo kiều này, Quân Tiêu Dao khẽ bật cười, lắc đầu nói: "Còn nhớ lời nói lúc chia tay lần trước không?"
Dường như nhớ lại điều gì đó, vẻ mặt Mộc Huyên bỗng đỏ đến tận mang tai.
Mang theo một tia ngượng ngùng thầm kín trừng mắt liếc Quân Tiêu Dao.
Hắn vậy mà vẫn còn nhớ chuyện đạp lưng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận