Bắt Đầu Đánh Dấu Hoang Cổ Thánh Thể

Chương 2712 - Chiến đấu với Mục Lang Gia



Chương 2712 - Chiến đấu với Mục Lang Gia




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mục Lang Gia nhìn thấy một màn như vậy, đầu óc ong ong lên, chấn động như vừa bị lừa đá.
Đây là chuyện gì vậy?
Nam tử tóc bạc lai lịch thần bí này, như thế nào bỗng nhiên cùng Đông Phương Ngạo Nguyệt...?
Hơn nữa chủ yếu nhất chính là, Đông Phương Ngạo Nguyệt chẳng những không cự tuyệt, ngược lại thân thể mỹ nhân mềm mại còn dịu ngoan mà áp sát lại gần hắn.
Sắc mặt Mục Lang Gia đầu tiên là đỏ lên, sau đó là phiếm tím, tiếp theo chuyển sang xanh mét, cuối cùng là một mảnh màu đen như đáy nồi.
Náo loạn nửa ngày, hắn rốt cuộc lại chính là một tên hề nhảy nhót!
Không, thậm chí ngay cả một tên nhảy nhót cũng không bằng!
Một tên hề nhảy nhót còn có thể đạt được một chút niềm vui và nụ cười.
Mà Đông Phương Ngạo Nguyệt đối với hắn, cũng chỉ có chán ghét cùng sát ý nồng đậm!
Cổ Nghiệt, mắt cũng lộ ra một tia dị sắc.
Tuy lấy tính cách của hắn thì cũng không có ý nghĩ gì đối với Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Nhưng Đông Phương Ngạo Nguyệt vốn có thân phận đặc thù, là đối tượng mà bất kỳ người nào sở hữu bản nguyên Ma Quân đều cần phải lôi kéo.
Mà Tô Linh Vận, trong mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Sau đó lại lộ ra một tia tò mò.
Giống như ăn được một quả dưa lớn vậy.
Thiếu chủ Đế tộc Vân thị và đại tiểu thư đế tộc Đông Phương.
Cũng không khỏi quá mạnh bạo rồi!
Người cầm đầu thế hệ trẻ của hai Đại Đế tộc thì ra là lại có loại quan hệ này.
Theo lý thuyết, đây là tin tức đáng lẽ đã được truyền đi khắp mọi nẻo đường của Giới Hải.
Xem ra là bọn họ đã che giấu quá sâu rồi.
Cái này giống như là kết hôn giữa các nhà tài phiệt vậy.
Không đến thời khắc quan tuyên cuối cùng thì không có khả năng để lộ ra tin tức gì.
“Ta đây xem như là ăn phải một miệng đầy cẩu lương sao?”
Tô Linh Vận nhìn Quân Tiêu Dao đang ôm eo Đông Phương Ngạo Nguyệt, ánh mắt lộ ra một tia cổ quái.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nhìn Quân Tiêu Dao tay thân mật ôm eo nữ thần hắn nằm mơ cũng khó có thể mơ tới.
Sắc mặt Mục Lang Gia hoàn toàn trầm xuống.
Một luồng lực lượng hắc ám mơ hồ ở trong cơ thể hắn dần dần nổi lên.
Lúc trước, Oản Nhi đã nói với hắn.
Mục Lang Gia này lai lịch bất phàm, đã chiếm được truyền thừa của một cường giả cổ xưa.
Cho nên mới có thể trở thành người sở hữu nguyên bản của Ma Quân.
Nhưng cái gì mà cường giả truyền thừa chứ, ở trong mắt Quân Tiêu Dao cũng chỉ đến như vậy.
“Ngươi không có tư cách biết.”
Quân Tiêu Dao thản nhiên đáp.
“Thôi được, trước khi lấy được Ma Kiếm, ta phải diệt trừ tên chướng mắt nhà ngươi!”
Mục Lang Gia không nhịn được ra tay.
Trong mắt hắn, bản thân Đông Phương Ngạo Nguyệt chính là một nữ cường nhân.
Cô hẳn là có thiên tính ái mộ cường giả.
Chỉ cần hắn có thể biểu hiện ra chiến lực mạnh hơn Quân Tiêu Dao.
Có lẽ có thể xoay chuyển cảm giác của Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là mong muốn đơn phương của một mình Mục Lang Gia mà thôi.
Hắn trực tiếp ra tay.
Giơ tay lên chính là cường chiêu, âm phong khủng thổi quét, sương đen cuồn cuộn.
Cái này và màn sương ở Vô Nhân Khu không phải một loại giống nhau.
Truyền thừa của cường giả đặc thù đến từ hắn mang theo một luồng hơi thở hắc ám bao trùm.
Có thể nói, một chiêu này tung ra là cũng đủ để quét ngang một đám thiên kiêu.
“Ngươi muốn chết!”
Thấy Mục Lang Gia chủ động ra tay với Quân Tiêu Dao, Đông Phương Ngạo Nguyệt lập tức được khơi dậy bản năng hộ phu, trong mắt bắn ra những tia sát ý lạnh lẽo.
“Để ta tới đi.”
Quân Tiêu Dao mỉm cười, buông cánh tay đang ôm eo nhỏ của Đông Phương Ngạo Nguyệt ra, sau đó nhẹ nhàng một chưởng vung lên.
Pháp tắc thần huy vạn trượng, những luồng ánh sáng chói lóa bỗng chốc bao trùm cả tòa cung điện huyết sắc này.
Cường chiêu Mục Lang Gia tung ra, trong nháy mắt đã bị phá giải hoàn toàn.
“Có chút này nọ đấy…”
Tuy Mục Lang Gia ôm sát ý với Quân Tiêu Dao, nhưng cũng không ôm ý niệm khinh thường đối phương một chút nào.
Hắn lại ra tay, há miệng quát.
Đây là phát ra một loại âm tiết cực kỳ cổ quái.
Đây là một loại thiên âm cổ xưa.
Không.
Có lẽ nên gọi là ma âm mới thích hợp.
Giống như trong Phật môn có một ít phật âm có thể gây ảnh hưởng đến thần hồn, trong Đạo môn cũng có một ít đạo âm huyền diệu.
Mà loại ma âm này lại thập phần cổ quái, chẳng những uy lực cường tuyệt, khiến cho hư không giống như là muốn sụp đổ đi vậy.
Hơn nữa còn là một loại ma âm gây nhiễu loạn sức mạnh tinh thần.
Nhưng bất luận là chiêu thức kỳ lạ đến mức nào.
Thì đối với Quân Tiêu Dao mà nói, tất cả đều là vô dụng.
Trong đầu Quân Tiêu Dao, nguyên thần thần thông thi triển ra pháp tướng Đại Phật Như Lai.
Phật quang chiếu rọi chư pháp giới, hết thảy những ma âm tà ma đều không thể gây nhiễu loạn tâm thần của hắn được nữa.
“Hử, là thần thông Phật môn?”
Tô Linh Vận vừa nhìn đến, trong mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc vô cùng.
Quân Tiêu Dao thân là chưởng lệnh giả của Nho môn, lại thông thạo cả thần thông của Phật môn.
Điều này không khỏi khiến cho Tô Linh Vận có chút bất ngờ.
Tuy rằng nàng đã nghe nói qua đủ loại sự tích yêu nghiệt của Quân Tiêu Dao.
Nhưng so với việc được tận mắt nhìn thấy, vẫn là không giống nhau.
“Chẳng lẽ châm ngôn mà Đạo Hoàng đại nhân lưu lại là thật ư…”
“Tam giáo quy nguyên, ở tương lai, có thể sẽ xuất hiện một người, triệt để đem Tam giáo chi đạo thăng hoa đạt đến một cảnh giới mới...”
Tô Linh Vận thầm nghĩ trong lòng.
Loại Tam giáo quy nguyên này, cũng không phải là loại tình huống như Đấu Thiên Chiến Hoàng.
Đấu Thiên Chiến Hoàng, nghiêm túc mà nói cũng chỉ là Tam giáo đồng từ mà thôi.
Chỉ lĩnh ngộ được một ít da lông của Tam giáo.
Nhưng nói đến Tam giáo quy nguyên, như vậy còn kém quá xa.
Nhưng nói ngược lại, chỉ mới lĩnh ngộ một chút da lông đã có thể xuất hiện một loại tồn tại cường đại như Đấu Thiên Chiến Hoàng.
Như nếu nếu có người chân chính lĩnh ngộ được chân lý của Tam giáo quy nguyên, vậy thì người đó chẳng phải sẽ trở thành một tồn tại không cách nào tự mường tượng ra hay sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận