Bắt Đầu Đánh Dấu Hoang Cổ Thánh Thể

Bắt Đầu Đánh Dấu Hoang Cổ Thánh Thể - Chương 3531: Khu trục La Minh rời đi Vân tộc, lòng tự trọng nhận lấy vũ nhục (length: 8450)

Ầm ầm!
Như có một đạo thiên lôi, trong lòng La Minh nổ vang.
Ánh mắt hắn kinh ngạc nhìn về phía Vân Họa Tâm, dường như không thể tin vào tai mình.
Rời đi?
"Tiểu thư, lời này của ngươi ý là..." Giọng La Minh hơi khô khốc.
"Ngươi làm việc không nên làm." Vân Họa Tâm ngữ khí bình thản như nước.
Không nên làm việc?
Biểu hiện của La Minh mang theo cứng đờ.
Cũng bởi vì hắn mở miệng, mong muốn cùng Quân Tiêu Dao luận bàn.
Cái này là không nên làm việc?
La Minh cũng không ngốc, khi đó hướng Quân Tiêu Dao đề nghị so tài, ngữ khí cũng coi là được, giống như là thật muốn thỉnh giáo.
Khi Quân Tiêu Dao bỏ qua hắn, hắn cũng không thất thố, lại không dám chống đối gì.
Nhưng mà coi như vậy, Vân Họa Tâm vẫn muốn hắn rời đi.
"Tiểu thư, chẳng lẽ cũng là vì Quân Tiêu Dao kia..."
La Minh cố kìm lửa giận trong lòng.
Hắn phục vụ ở Vân tộc lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao.
Vậy mà chỉ vì đưa ra mong muốn cùng Quân Tiêu Dao luận bàn, liền bị đuổi khỏi Vân tộc.
Điều này khiến lòng hắn phẫn hận không thôi.
Vân Họa Tâm vẫn quay lưng về phía hắn, dáng người yểu điệu, tựa như ảo mộng.
"Có vài người, không phải ngươi có thể với tới, dù cho đề nghị so tài, cũng là một loại mạo phạm."
"Ngươi ở Vân tộc cũng không ít thời gian, cũng đã bỏ ra không ít sức lực, nếu cần tài nguyên bồi thường gì có thể nói ra."
Vân Họa Tâm cũng không nợ La Minh cái gì.
Tuy La Minh xác thực vì nàng và Vân tộc làm một số việc.
Nhưng là, chính Vân Họa Tâm đã dẫn La Minh từ hạ giới tới.
Cũng chính nàng, đã khiến La Minh có được sự coi trọng của Vân tộc, được Vân tộc ban cho rất nhiều tài nguyên.
Nói nghiêm túc, đây là một mối quan hệ hợp tác, có lợi cho cả hai.
Nhưng La Minh lại cảm thấy, mình như một con rơi bị vứt bỏ.
Và lý do chỉ vì, hắn mạo phạm Quân Tiêu Dao.
Điều này thật châm chọc.
Đổi lại bất cứ ai, cũng sẽ cảm thấy lòng tự trọng bị sỉ nhục.
Nhưng La Minh không nói gì thêm.
Dù sao hắn cũng theo đuổi Vân Họa Tâm một thời gian không ngắn.
Đối với tính cách của Vân Họa Tâm, hắn vẫn có hiểu biết.
Việc đã quyết định, sẽ không thay đổi.
"Hơn nữa, đây không phải là ý kiến của riêng ta." Vân Họa Tâm nói.
Rõ ràng, các trưởng lão kia cũng cảm thấy, hành động của La Minh, đã vượt quá quy tắc.
Tại Vân tộc làm cung phụng ngoại tộc.
Cái lợi là, chỉ cần không vi phạm quy tắc, Vân tộc tự nhiên sẽ dùng điều kiện tốt nhất đãi ngộ bồi dưỡng.
Nhưng một khi vượt qua giới hạn đó, vi phạm quy tắc của Vân tộc.
Thì đừng trách Vân tộc không nể nang gì.
Hít sâu một hơi, La Minh cũng hướng Vân Họa Tâm hơi chắp tay nói.
"Tiểu thư, nếu đây là quyết định của ngươi, vậy tại hạ tự nhiên tuân theo."
"Núi không chuyển nước chuyển, hi vọng chúng ta ngày sau còn có thể gặp lại."
Nói xong, La Minh liền xoay người rời đi.
Mà dung nhan như vẽ của Vân Họa Tâm thủy chung lạnh nhạt.
Nàng sao không biết, trong lòng La Minh từ trước đến nay vẫn ôm tâm tư như thế nào.
Khi một người khác thường so với người bình thường về thiên phú và thực lực.
Khó tránh khỏi sẽ nảy sinh tâm tính bành trướng.
Trước đó nàng chỉ thấy La Minh có chút thiên phú gặp gỡ, có chút quý tài, nên mới đưa hắn về Vân tộc.
Ai ngờ, dần dà, La Minh lại nảy sinh ý nghĩ với nàng.
Mà loại ý nghĩ này, rõ ràng không chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ nàng, mà còn muốn mượn nàng, thu hoạch được thân phận ở Vân tộc.
Vốn Vân Họa Tâm đã định chờ thời điểm thích hợp, sẽ nói rõ với La Minh.
Ai ngờ Quân Tiêu Dao đến, lại khiến lòng La Minh sinh ghen ghét, làm ra chuyện vượt quá quy tắc kia.
Vân Họa Tâm tự nhiên không thể tiếp tục dung túng La Minh.
Trong đầu nàng lại nhớ tới lời Thiên Mạch trưởng lão đã nói trước khi Quân Tiêu Dao đến.
"Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, Quân Tiêu Dao tương lai, chính là nhân vật mấu chốt chống đỡ Vân tộc ta truyền thừa muôn đời."
"Tương lai hắn đừng nói ở Vân tộc, sẽ đạt đến đỉnh cao quyền lực, thậm chí nhìn toàn bộ thương mang, cũng sẽ đứng ở đỉnh phong."
"Cho nên Họa Tâm, ngươi cần phải nắm bắt cơ hội."
"Quân Tiêu Dao thừa hưởng từ Vân tộc Thiên Mạch Giới Hải, ngày sau sứ mệnh của ngươi, chính là hầu hạ phụng dưỡng hắn bên tả hữu."
Hồi tưởng lại Thiên Mạch trưởng lão, trên mặt Vân Họa Tâm có chút ửng hồng nhàn nhạt.
Không phải nàng nịnh bợ.
Trước đó nàng một lòng theo đuổi hội họa, đối với chuyện nam nữ, quả thực hoàn toàn không có ý nghĩ.
Thế nhưng...
Nghĩ đến thân ảnh Quân Tiêu Dao.
Ngay cả Vân Họa Tâm, cũng không thể không thừa nhận, thật khó có thể tìm ra một chút tì vết từ Quân Tiêu Dao.
Cho dù là người đẹp băng sơn vô tình, khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao cũng khó có thể giữ được sự lạnh lùng đó.
"Vẫn nên báo cho Quân công tử một tiếng, tránh cho hắn có khúc mắc."
Vân Họa Tâm có vẻ không yên lòng, bước chân nhẹ nhàng, như Lăng Ba tiên tử độ không mà đi.
Phía Thiên Thánh cung.
Vân Họa Tâm cũng đến, tìm được Quân Tiêu Dao.
"Quân công tử, trước đó tại đại hội của tộc, Họa Tâm có tùy tùng tên La Minh, đối với công tử có nhiều mạo phạm, mong công tử thứ lỗi."
Vân Họa Tâm rất mực mà xin lỗi.
"Họa Tâm cô nương đây là nói gì vậy, ngươi không nhắc chuyện này, ta còn suýt quên."
"Huống chi chuyện này chẳng liên quan gì đến ngươi, ngươi không cần phải xin lỗi."
Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu, cũng không để ý.
"La Minh đó, đã bị đuổi khỏi Vân tộc rồi." Vân Họa Tâm nói.
Đáy mắt Quân Tiêu Dao lóe lên dị quang.
Quả nhiên a, người có đại khí vận, là phải trải qua những trở ngại long đong thế này.
Đoán chừng hiện tại, La Minh đã hận hắn đến tận xương tủy rồi.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không bận tâm.
Hắn thấy, La Minh so với Chân Khí Vận Chi Tử còn có một khoảng cách.
Chỉ là một nhân vật nhỏ sống không quá 10 chương, cũng không cần quá bận tâm.
Càng không cần hắn cố tình bày bố nhằm vào làm gì.
La Minh còn không có cái giá trị và tư cách đó.
Chỉ cần chờ La Minh tự mình gây chuyện, sau đó một tay thu hoạch là xong.
Thấy Quân Tiêu Dao sắc mặt thản nhiên, không để tâm chút nào, Vân Họa Tâm cũng mỉm cười, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó như nghĩ đến gì đó, hơi do dự.
"Họa Tâm cô nương còn có việc sao?" Quân Tiêu Dao cười hỏi.
"Vậy, không biết có thể, có thể vẽ cho công tử một bức tranh?" Vân Họa Tâm do dự nói.
Trước đó, khi thấy Quân Tiêu Dao, nàng đã muốn vẽ tranh cho hắn.
Không hiểu sao, Vân Họa Tâm cảm thấy, nếu nàng có thể vẽ Quân Tiêu Dao, thì có lẽ có thể giúp nàng phá vỡ bình cảnh.
"Đương nhiên." Quân Tiêu Dao nói.
Ở một hậu viện thanh u.
Vân Họa Tâm đang vẽ tranh cho Quân Tiêu Dao, nhưng qua một hồi phác họa.
Nàng chỉ có thể vẽ ra hình dáng mờ ảo của Quân Tiêu Dao, khó mà miêu tả chi tiết ngũ quan, nhìn qua hoàn toàn mông lung.
"Họa Tâm cô nương, đây là..." Quân Tiêu Dao hơi nhướng mày.
Chẳng lẽ hắn đẹp trai đến mức không thể miêu tả sao?
Vân Họa Tâm nói: "Không hiểu tại sao, Họa Tâm muốn vẽ công tử, nhưng lại như có một loại lực cản vô hình đang ngăn trở."
"Chỉ có thể họa kỳ hình, khó mà họa hắn thần."
"Quả nhiên, vẫn là bản lĩnh Họa Tâm chưa đủ."
Vân Họa Tâm cũng hiểu rõ, đây là vì lai lịch của Quân Tiêu Dao quá lớn.
Vẽ hình dễ, vẽ thần khó.
Giống như vẽ rồng điểm mắt, nét cuối cùng rất quan trọng.
"Nếu Họa Tâm cô nương có cần gì, cứ nói với ta, ta nhất định phối hợp." Quân Tiêu Dao cũng cười nói.
Ai ngờ, Vân Họa Tâm lại nhìn Quân Tiêu Dao, lẩm bẩm.
"Nếu Quân công tử có thể cởi áo..."
Là một Họa Sư, cần trực diện nghệ thuật, mới có thể miêu tả nghệ thuật.
Nàng cảm thấy quần áo trên người Quân Tiêu Dao, đã cản trở nàng theo đuổi sự thành kính đối với hội họa và nghệ thuật.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao hơi ngưng lại.
Vân Họa Tâm này, là muốn vẽ tranh hay là muốn... vẽ hoạ đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận