Bắt Đầu Đánh Dấu Hoang Cổ Thánh Thể

Chương 2252 - Không Gian Thánh Cảnh, đông đảo phu tử hiện thân



Chương 2252 - Không Gian Thánh Cảnh, đông đảo phu tử hiện thân




Chương 2252: Không Gian Thánh Cảnh, đông đảo phu tử hiện thân
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Một tên ngu phu tu luyện một trăm năm so ra có thể vẫn kém hơn thiên tài tu luyện một năm.
Đương nhiên, Sở Tiêu khẳng định không phải ngu phu, thậm chí hắn ta có thể nói là thiên tài tu luyện hàng đầu.
Nhưng tiếc rằng, Quân Tiêu Dao chính là yêu nghiệt vượt qua Dị Số Chi Vương bình thường, có lẽ ngay cả Thiên đạo Tiên Vực cũng phải kiêng kỵ thiên phú của quái vật này.
Mà Sở Tiêu rất nhanh cũng đã phát hiện ra được điểm này.
“Thì ra là ngươi, tên nhà quê này.” Đạm Đài Minh Châu bĩu môi, vẻ mặt coi thường.
Với nàng mà nói, nàng cũng sẽ không bày ra vẻ mặt dễ coi với kẻ khiêu khích Quân Tiêu Dao.
Khóe miệng Sở Tiêu giật giật, hắn ta cũng không lý giải được vì sao.
“Minh Châu, đừng như vậy.”
Đạm Đài Thanh Tuyền trái lại nhìn sang Sở Tiêu: “Ta cảm giác ngươi đã thay đổi rất lớn, xem ra ngươi tu luyện ở Tắc Hạ Học Cung cũng rất khắc khổ.”
“Phải không, đã bị Thanh Tuyền ngươi nhìn thấu mất rồi.”
Sở Tiêu bật cười ha ha.
Ở học cung hơn nửa năm, đây còn là lần đầu tiên Đạm Đài Thanh Tuyền khen ngợi hắn ta như vậy đấy.
Nhưng một khắc sau, hắn ta đã không thể cười được nữa.
“Quân công tử còn chưa tới sao?”
Đạm Đài Thanh Tuyền trông mong nhìn quanh.
Mặt mày Sở Tiêu tối sầm lại.
Đúng lúc này, có hai người cùng lúc đi vào.
Tất cả đệ tử học cung xung quanh đều nín thở.
Một người thì Nho sam phiêu dật, gương mặt anh tuấn, ngũ quan đoan chính, toát ra ý vị nhà Nho.
Một người thì bạch y tung bay, siêu phàm thoát tục, tuấn tú phi phàm tựa như Trích Tiên, lại còn có một loại khí thế khoan thai xa tít trên cao của quý công tử đế tộc.
Hai người này đương nhiên là Hàn Bình An và Quân Tiêu Dao.
Bọn họ đi đến, phảng phất như là một loại tương phản dữ dội.
Hơn nữa thứ thu hút ánh nhìn của mọi người nhiều hơn chính là bóng dáng xinh đẹp đến mức khiến cho người ta phải sững sờ ở bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Người nọ mặc Nghê Thường Vũ Y. Gương mặt xinh đẹp thanh lệ tuyệt trần. Da thịt lưu chuyển ánh sáng thần thánh. Cả người quả thật giống y như nữ thần giáng thế, khiến cho người ta vừa nhìn một phen đã khó mà dời đi tầm mắt.
“Vị cô nương kia là ai, sao lại đi theo bên người Vân Tiêu thiếu chủ?”
“Ngươi quên rồi sao, trước lúc khảo hạch Vân Tiêu thiếu chủ có dẫn về một người đấy.”
“Sao có thể chứ, là nàng sao?”
Rất nhiều người đều rất đỗi ngạc nhiên.
“Hơn nữa thứ nàng đang mặc trên người…. lẽ nào là Nghê Thường Vũ Y ở trong truyền thuyết?”
“Lại là một kiện Đế binh.”
Xung quanh kéo tới một hồi xôn xao.
Sau khi Y Y lột xác vẫn luôn ở lại trong linh đảo lơ lửng của Quân Tiêu Dao, chưa từng bước ra một bước.
Cũng chỉ có mấy người ít ỏi như Tống Đạo Sinh, Đạm Đài Thanh Tuyền ghé thăm trước đó mới biết.
“Vân Tiêu thiếu chủ đến Tắc Hạ Học Cung chúng ta tu luyện ngược lại rất khắc khổ nhỉ, bên cạnh còn có mỹ nhân bầu bạn cơ đấy.”
Hàn Bình An mỉm cười, mở miệng nói.
Ngụ ý chính là châm chọc Quân Tiêu Dao đã đến học cung rồi mà còn có mỹ nhân mua vui ở bên cạnh, không có chí cầu tiến.
Nhưng Quân Tiêu Dao lại không thèm để ý, ngược lại thậm chí còn vòng tay qua gác lên trên vòng eo hết sức nhỏ nhắn của Y Y.
Hành động này khiến cho Y Y hơi thẹn thùng cúi đầu, dù sao cũng đang ở trước mặt nhiều người như vậy mà.
“Sao thế, chẳng lẽ Hàn đạo hữu cũng trông mà thấy thèm sao?”
“Ha ha, thế cũng không phải. Hàn mỗ một lòng hướng đạo học Nho, nào có nhã hứng như thiếu chủ đây chứ.” Hàn Bình An mỉm cười nói.
Có điều đáy mắt hắn ta cũng thoáng lướt qua vẻ nghi ngờ.
Cảm giác uy hiếp đó chắc chắn không phải đến từ Đế binh trên người nàng.
Rất khó tưởng tượng, với thân phận thiên kiêu vương giả của Hàn Bình An, có được mấy thế hệ trẻ có thể khiến cho hắn ta cảm thấy bị uy hiếp cơ chứ?
“Ha ha, được rồi. Thời gian cũng không còn nhiều lắm. Không Gian Thánh Cảnh ở ngay chỗ sâu nhất của biển mây này. Chắc là mấy vị phu tử cũng đã cờ sẵn ở đâu đó rồi.”
Đám người Viên tiên sinh đi đến, muốn dẫn đệ tử học cung xuất phát.
“Vậy thì chúc Vân Tiêu thiếu chủ có thu hoạch ở trong Không Gian Thánh Cảnh.” Hàn Bình An nói.
“Bên đó cũng vậy.”
Quân Tiêu Dao trả lời.
Rất nhanh, ở dưới sự dướng dẫn của chư vị tiên sinh, mọi người vượt qua biển mây.
Ở nơi sâu nhất của biển mây, thình lình có một tòa kiến trúc cổ xưa giống như Long Môn.
Hơn nữa trong Long Môn kia còn có gợn sóng không gian giống như vòng xoáy lưu chuyển.
Rõ ràng bên trong đó chính là Không Gian Thánh Cảnh, vùng đất cơ duyên thần bí nhất Tắc Hạ Học Cung.
Còn Quân Tiêu Dao thì lại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lên không trung Long Môn.
Nơi đó vốn không có thứ gì.
Nhưng chẳng biết tự lúc nào, mấy bóng người đã đột nhiên hiện ra.
“Ồ, bị tiểu gia hỏa này phát hiện rồi sao?”
Một vị trong số đó, trên người mặc sườn xám màu xanh, cầm quạt tròn trong tay. Phụ nhân trung niên xinh đẹp vóc người có lồi có lõm thích thú nhìn sang Quân Tiêu Dao, trên mặt hơi lộ vẻ hứng thú.
Trong mắt Quân Tiêu Dao chợt lộ ra chút vẻ quái dị.
Trên Long Môn có mấy bóng người.
Ngoại trừ mỹ phụ nhân mặc sườn xám còn có một vị nam tử trung niên mặc nho sam màu đen, cầm trong tay thư quyển, cùng một lão giả sống lưng còng xuống, râu bạc tóc trắng.
“Xin chào Yến phu tử, Phó phu tử, Cố phu tử.”
Một đám tiên sinh ở đây đều khom lưng chắp tay.
Lần này, có rất nhiều đệ tử học cung, đặc biệt là đệ tử mới gia nhập học cung mới bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra ba vị này chính là ba vị phu tử có địa vị cao nhất Tắc Hạ Học Cung, ngoại trừ Thánh phu tử.
“Xin chào chư vị phu tử!”
Tất cả đệ tử học cung đều cùng gập lưng chín mươi độ, chắp tay chào.
Dù sao thì, Nho giáo coi trọng nhất vẫn là lễ nghi.
Ngay cả vị tiểu sư thúc trẻ tuổi Hàn Bình An cũng khom lưng chắp tay.
Chỉ có Quân Tiêu Dao là chắp tay.
Y Y bên cạnh cũng học theo.
“A, vị này chính là tiểu Vân Tiêu sao?”
Mỹ phụ nhân mặc sườn xám lộ ra đôi chân dài trắng như tuyết nhìn Quân Tiêu Dao, mỉm cười khó hiểu.
Bà bổ sung thêm: “Ngươi rất giống phụ thân ngươi đấy.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận