Bắt Đầu Đánh Dấu Hoang Cổ Thánh Thể

Chương 1650 - Chân tướng của cửu đại quốc gia



Chương 1650 - Chân tướng của cửu đại quốc gia




Chương 1650: Chân tướng của cửu đại quốc gia
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau đó, Nữ Nhi Quốc tổ chức một buổi tiệc khánh công long trọng.
Đám người Linh Diên, Quân Tiêu Dao đều được tiếp đãi theo cách tôn quý nhất.
Cả tòa thành trì đèn đuốc sáng trưng, hoa quang lộng lẫy, giống như một thành trì không ngủ mộng ảo.
Bọn người Lỗ Phú Quý đã uống say, rất thả lỏng.
Sau khi yến hội kết thúc, Nữ Nhi Quốc vương mời một mình Quân Tiêu Dao đi đến đình viện hoàng gia tịch mịch phía sau để nghỉ ngơi.
Linh Diên thấy thế thì trong lòng lại tràn ngập ghen tuông.
Trong đình viện hoàng gia vắng vẻ, tiểu kiều lưu thuỷ, thanh tùng thúy bách, dao thảo kỳ hoa, thỉnh thoảng có dị thú hiếm quý vô hại nhảy nhót trong rừng.
Từng cái đèn lồng tô điểm cho nơi này trở nên càng mộng ảo.
Nữ Nhi Quốc vương và Quân Tiêu Dao đi tới một đình đài lộ thiên trong đình viện.
“Lần này vẫn phải đa tạ tiên sinh.” Nữ Nhi Quốc vương hơi mỉm cười.
Khí chất của nàng ta ung dung cáo quý, nhưng giờ phút này lại không khác gì nữ tử tầm thường.
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi, huống chi ta cũng chỉ vì chính mình.” Quân Tiêu Dao nói.
“Bổn vương kính tiên sinh một ly.” Nữ Nhi Quốc vương tự mình rót rượu, mời Quân Tiêu Dao cùng uống.
Quân Tiêu Dao nhận lấy chén rượu, nhạt cười rồi uống.
“Đúng rồi, chẳng biết bổn vương có được may mắn nhìn thấy chân dung của tiên sinh không?” Nữ Nhi Quốc vương bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi.
Quân Tiêu Dao cười, cũng không để ý mà cởi áo choàng ra.
Nữ Nhi Quốc vương liếc nhìn một cái đã lập tức ngây dại.
“Thanh sơn viễn đại vô cẩm tú, khước thị nhân gian có trích tiên...”
Nữ Nhi Quốc vương thất thần lẩm bẩm.
Dưới ánh trăng Huỳnh Hoặc yêu tinh, một công tử bạch y tuấn mỹ, cầm chén rượu bạch ngọc trong tay nhấp khẽ.
Đây là hình ảnh kinh diễm đến mức nào?
Nữ Nhi Quốc vương như muốn khắc thật sâu cảnh tượng này vào trong lòng, trái tim nàng ta lần đầu tiên rung động.
Quân Tiêu Dao khẽ nhấp một ngụm rượu, cười nhạt và nói: “Ta đã để lộ gương mặt thật cho quốc vương, nhưng lại không biết tên họ thật của ngươi.”
Nghe Quân Tiêu Dao nói thế, Nữ Nhi Quốc vương mới tỉnh táo lại, sắc mặt hơi ửng hồng.
“Từ khi có ký ức đến nay, mọi người đều gọi ra là Nữ Nhi Quốc vương, ta không có tên họ.” Nữ Nhi Quốc vương nói.
“Phải không?” Quân Tiêu Dao nhìn chén rượu trong tay, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là thế.
“Như vậy đi, không ngại thì ta đặt cho ngươi một cái tên, thế nào?” Quân Tiêu Dao bỗng cảm thấy hứng thú.
“Đặt tên?” Nữ Nhi Quốc vương lập tức hoang mang lặp lại.
“Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, cái tên Trang Hiểu Mộng này như thế nào?” Quân Tiêu Dao mang đầy thâm ý mà nói.
“Trang Hiểu Mộng...” Nữ Nhi Quốc vương lẩm bẩm nói, sau đó nhìn về phía Quân Tiêu Dao, ánh mắt sáng ngời.
“Trang Hiểu Mộng, tên này thật hay quá.”
“Kỳ thật tên này còn có một điển cố.” Quân Tiêu Dao lắc lắc rượu trong chén mà nói.
“Hả?” Giờ khắc này, Nữ Nhi Quốc vương như biến thành một đứa con nít tò mò, chớp chớp mắt phượng, nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
“Xưa kia có một người ngủ say, mơ thấy một giấc mộng.”
“Trong mộng, hắn biến thành một con bướm, nhẹ nhàng bay múa, vô ưu vô lự.”
“Mà khi hắn vui sướng đến sắp quên mình thì bỗng nhiên tỉnh lại.”
“Thì ra đây chỉ là một giấc mộng, con bướm chỉ là hóa thân trong mộng của mình mà thôi.”
“Nhưng người kia nghĩ lại, có lẽ mình thật sự chỉ là một con bướm, mà hiện tại con bướm đang mơ một giấc mộng thôi.”
Quân Tiêu Dao nói xong thì Nữ Nhi Quốc vương lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Quân Tiêu Dao uống một ngụm cạn sạch rượu trong chén, sau đó nói: “Quốc vương bệ hạ, chúng ta sắp sửa rời đi.”
Nữ Nhi Quốc vương lại lắc lắc đầu và nói: “Ta không phải tên là Nữ Nhi Quốc vương.”
Quân Tiêu Dao cười: “Hiểu Mộng.”
“Ngươi... Không thể lưu lại sao?”
Nữ Nhi Quốc vương, không, hẳn là Trang Hiểu Mộng, giờ phút này trong giọng nói của nàng ta mang theo một tia giữ lại.
Quân Tiêu Dao im lặng không nói gì, nhìn về phía Huỳnh Hoặc yêu tinh trên bầu trời.
Ban đầu ngắm nhìn Huỳnh Hoặc yêu tinh từ nơi bị lãng quên chỉ có hình dạng trăng non, nhưng hiện tại đã gần như trăng tròn.
“Nếu hiện tại không rời đi, chỉ sợ sẽ trở nên giống những cái xác không hồn kia.” Quân Tiêu Dao nhìn Huỳnh Hoặc yêu tinh gần như trở thành trăng tròn mà nói.
Sau khi cấp bậc nguyên thần đột phá tới Hằng Sa cấp, rốt cuộc Quân Tiêu Dao cũng hiểu ra tất cả.
Nguyên nhân hình thành những cái xác không hồn đó không phải chỉ vì Vãn Thế Hoa, mà còn có Huỳnh Hoặc yêu tinh.
Hiện tại hắn có thể cảm giác được, Huỳnh Hoặc yêu tinh có được hồn lực rất khủng bố.
Hồn lực này như đã hấp thu nguyên thần của vô số người, trở nên vô cùng hùng hồn. Người bình thường tuyệt đối không thể ngăn cản sự hoang mang của Huỳnh Hoặc yêu tinh.
Cho dù nguyên thần của Quân Tiêu Dao đột phá tới Hằng Sa cấp cũng không thể bảo đảm.
Mà Quân Tiêu Dao bước đầu phán đoán, vào thời khắc Huỳnh Hoặc yêu tinh tròn đầy thì hồn lực kinh khủng kia sẽ đạt tới cực hạn.
Tất cả sinh linh ngoại giới nán lại nơi bị lãng quên này đều sẽ trở nên những cái xác không hồn, vĩnh viễn du đãng trên vùng đất này. Đây mới là sát chiêu khủng bố nhất của nơi đây.
Sắc mặt Trang Hiểu Mộng trắng bệch như tờ giấy.
Quân Tiêu Dao nhìn về phía Trang Hiểu Mộng, cười nhạt và nói: “Ta biết ngươi có ý tốt.”
“Ta...” Trang Hiểu Mộng không nói gì.
Sau một hồi trầm mặc, Trang Hiểu Mộng mới buồn bã nói: “Rời đi nơi đây, cứ đi mãi về hướng Tây là có thể tiến vào Thần Di chi Địa. Có lẽ Di chỉ cổ Tiên Đình mà trước đó các ngươi nhắc đến sẽ nằm trong Thần Di chi Địa.”
“Đa tạ.” Quân Tiêu Dao đứng dậy.
“Từ từ...” Trang Hiểu Mộng cắn môi, muốn nói lại thôi.
Quân Tiêu Dao nhìn về phía Trang Hiểu Mộng.
“Có thể... Ôm ta một cái sao?” Trang Hiểu Mộng buồn bã nói.
Quân Tiêu Dao bật cười, nhẹ nhàng ôm Trang Hiểu Mộng một cái, sau đó xoay người rời đi.
“Trang Chu mộng điệp, hoặc là điệp mộng Trang Chu, vương quốc bị lãng quên thật sự thú vị.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận