Bắt Đầu Đánh Dấu Hoang Cổ Thánh Thể

Chương 2257 - Trò đùa của Đạm Đài Minh Châu, Sở Tiêu bị tức điên



Chương 2257 - Trò đùa của Đạm Đài Minh Châu, Sở Tiêu bị tức điên




Chương 2257: Trò đùa của Đạm Đài Minh Châu, Sở Tiêu bị tức điên
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đạm Đài Minh Châu cắn răng, bỗng nhiên tự vò tóc mình rối bù.
Còn xé rách một góc váy.
“Ngươi làm cái gì vậy?”
Sở Tiêu nhíu mày.
“Được, Sở Tiêu, không phải ngươi kiên cường lắm sao? Ta sẽ nói với biểu tỷ Thanh Tuyền ngươi phi lễ ta!”
Đạm Đài Minh Châu khẽ nói.
“Ngươi!”
Sắc mặt Sở Tiêu lạnh băng.
Hắn ta nhịn đủ rồi.
Trước đó, Đạm Đài Minh Châu nói lời nhục nhã gièm pha mình thì thôi đi.
Bây giờ, nàng ta còn dám chơi màn này!
“Ngươi cho rằng Thanh Tuyền sẽ tin sao?”
Sở Tiêu bực bội vô cùng.
“Hừ, ta mặc kệ, ta chạy đi khóc với biểu tỷ, ngươi cho rằng ấn tượng của tỷ ấy với ngươi còn tốt nữa không?”
Đạm Đài Minh Châu nói vậy, không ngờ còn nặn ra được mấy giọt nước mắt, rồi xoay người bỏ chạy.
“Ngươi quá phận rồi!”
Sở Tiêu nhịn không được cảm giác uất nghẹn trong lòng.
Có lẽ, một phần còn do bị tâm ma lúc trước ảnh hưởng mà hắn ta không biết.
Khiến cho hắn ta càng thêm bực bội, như một con sư tử nóng nảy.
Hắn ta đưa tay bắt lấy Đạm Đài Minh Châu.
Vốn ý muốn giữ nàng lại.
Nhưng lúc này Sở Tiêu đang nổi nóng, lại quên thực lực của mình đã mạnh hơn trước kia không ít.
Dù chỉ có một tay, nhưng uy lực cũng cực kỳ bất phàm.
Còn Đạm Đài Minh Châu, tuy tu vi cũng tàm tạm.
Nhưng hiển nhiên không thể so với Sở Tiêu có thực lực tiến bộ quá nhiều.
Chớp mắt.
Phụt!
Đạm Đài Minh Châu bị đánh cho phụt máu tươi.
Nàng trợn tròn hai mắt, không ngờ Sở Tiêu lại dám ra tay với mình thật.
Lúc này nàng chạy trốn nhanh hơn, đồng thời la lớn.
“Giết người. Giết người! Sở Tiêu muốn phi lễ ta!”
Đạm Đài Minh Châu chạy trốn.
“Đáng chết, tiện nhân nhà ngươi, ở lại cho ta!”
Sở Tiêu tức giận khó nói nên lời.
Có câu, chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó dạy.
Nếu Đạm Đài Minh Châu cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải Sở Tiêu hắn ta sẽ bị ô danh?
Sở Tiêu cũng cấp tốc đuổi theo.
Thân pháp hắn ta chớp nhoáng, cực kỳ nhanh.
Mặc dù Đạm Đài Minh Châu kiệt lực chạy trốn, nhưng chẳng mấy chốc đã bị Sở Tiêu đuổi kịp.
“Ai tới cứu ta với a a a!”
Đạm Đài Minh Châu la lớn.
Đúng lúc này.
Một quyền ấn cương mãnh bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống Sở Tiêu.
Sở Tiêu thấy vậy, ánh mắt biến đổi, trở tay đối kháng.
Ầm!
Một cỗ sức mạnh cương mãnh vô cùng kinh khủng bắn ra.
Sở Tiêu kêu lên một tiếng đau đớn, nhanh chóng lùi lại ngàn mét, ánh mắt kinh nghi.
“A, không ngờ ngươi có thể tiếp được một quyền của ta?”
Đạm Đài Minh Châu sững sờ.
Lúc này, nàng thấy một bóng hình áo trắng từ đằng xa khoan thai tiến đến. Đương nhiên là Quân Tiêu Dao.
“Thiếu chủ đại nhân!”
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao, Đạm Đài Minh Châu càng làm ra vẻ đáng thương ấm ức hơn, khóc như lê hoa đái vũ, nhào luôn vào ngực Quân Tiêu Dao.
“Tình huống thế nào đây?”
Quân Tiêu Dao cũng không biết nói gì.
Hắn chỉ nghe thấy có người đang gọi sau đó liền để Cổ Kình Thiên ra tay.
Không ngờ cô nàng Đạm Đài Minh Châu lại bổ nhào luôn vào lòng mình, chiếm luôn tiện nghi của mình.
“Hu hu hu, Thiếu chủ đại nhân, Sở Tiêu kia chẳng những hắn ta cướp hạo nhiên chi nguyên của người ta, còn muốn phi lễ người ta!”
“Nếu Thiếu chủ không hiện thân, vậy Minh Châu xong rồi.”
Đạm Đài Minh Châu uốn trong lòng Quân Tiêu Dao rút rít thút thít.
Trong lòng nàng hưng phấn hết sức.
“A a a, đây chính là lồng ngực của Thiếu chủ đại nhân sao? Thật ấm áp quá, rắn chắc quá, còn có múi hương thoang thoảng nữa.”
Chớp mắt, nội tâm Đạm Đài Minh Châu đã biến thành một si nữ.
Ngoài mắt thì vẫn khóc lóc thảm thương ấm ức.
Quân Tiêu Dao nhìn nàng thoáng một cái, lại liếc nhìn Sở Tiêu đang tức giận hổn hển, mắt bắn lửa giận.
Chớp mắt, hắn liền hiểu ra hết thảy.
Chút tâm tư nhỏ đó, Quân Tiêu Dao liếc một cái là nhìn thấu.
Mặc dù kỹ thuật diễn của Đạm Đài Minh Châu thật vụng về, nhưng không thể không nói, bộ dáng thút thít ríu rít này thực khiến người ta muốn bảo vệ mà.
Lúc này, cũng có một số đệ tử học cung ở quanh đó cũng nghe tiếng gọi mà chạy tới.
Sua khi hiêu rõ tình huống, ánh mắt bọn họ nhìn Sở Tiêu cũng ẩn ẩn biến hóa.
“Sở đạo hữu, ngươi làm vậy không đàng hoàng rồi.”
“Chuyện ngươi thích Thanh Tuyền, ta biết, nhưng lại đi làm thế với biểu muội của nàng ấy.” Quân Tiêu Dao thở dài một tiếng.
Mặc dù thủ đoạn của Đạm Đài Minh Châu rất buồn nôn, nhưng dùng rất tốt.
Vừa vặn hắn có thể lợi dụng.
“Ta không có. Đều là nàng ta bịa chuyện!”
Sở Tiêu lạnh lùng nói.
Nói thật, hiện tại, quả thực hắn ta có lòng muốn giết Đạm Đài Minh Châu.
Tiện nhân kia, quá đáng lắm rồi!
Mà Đạm Đài Minh Châu cứ dính chặt trong lòng Quân Tiêu Dao mãi thôi.
Chỉ cần có thể khiến Sở Tiêu buồn nôn, giúp cho Thiếu chủ mà nàng sùng bái nhất hả giận, làm gì nàng cũng làm.
“Cho nên, Minh Châu bị thương không phải do ngươi làm sao?"
Quân Tiêu Dao đạm mạc hỏi.
“Cái này…”
Sở Tiêu á khẩu không trả lời được.
Vết thương của Đạm Đài Minh Châu quả thực là hắn ta làm ra, không có sai.
Mà lúc này, có một bóng hình màu tím băng thanh ngọc khiết nghe tiếng đi tới.
Chính là Đạm Đài Thanh Tuyền!
“Đây là…”
Thấy cục diện này, Đạm Đài Thanh Tuyền cũng ngơ ngác khó hiểu.
“Hu hu, Thanh Tuyền biểu tỷ, Sở Tiêu tên kia…”
Đạm Đài Minh Châu lưu luyến rời khỏi lồng ngực Quân Tiêu Dao, rồi nhào về phía Đạm Đài Thanh Tuyền.
Mặc dù kỹ thuật diễn của cô nương này còn vụng về, nhưng không thể không nói, dáng vẻ thút tha thút thít kia rất động lòng người.
Nghe Minh Châu nói vậy, Đạm Đài Thanh Tuyền nhìn sang Sở Tiêu, sắc mặt có vẻ khó coi.
“Thanh Tuyền, ta… không phải.”
Sở Tiêu có miệng khó mà nói được.
Thực ra, nếu nghĩ kỹ lại, Đạm Đài Thanh Tuyền cũng có thể phát hiện ra một vài chỗ không hợp lý.
Nhưng Đạm Đài Minh Châu là biểu muội của nàng, là quan hệ thân cận nhất.
Đạm Đài Minh Châu bị bắt nạt, Đạm Đài Thanh Tuyền làm sao có thể suy nghĩ lý trí như vậy được.
Cho dù nàng cũng cảm thấy Sở Tiêu không giống người như thế.
Nhưng Đạm Đài Minh Châu bị thương là sự thật như sắt thép.
“Sở Tiêu, chẳng lẽ ngươi thay đổi thật rồi?”
Ánh mắt Đạm Đài Thanh Tuyền nhìn Sở Tiêu có thêm vài phần thất vọng.
Nghe nói vậy, Sở Tiêu sững sờ.
Đạm Đài Thanh Tuyền lúc này dường như chập với Đạm Đài Thanh Tuyền trong tâm ma của hắn ta làm một.
Một cảm giác phẫn nộ, bất lực, không cam lòng cuồn cuộn trong đáy lòng Sở Tiêu.
Rốt cuộc hắn ta đã làm gì sai?
Vì sao ngay cả nữ nhân hắn ta yêu mến nhất cũng hiểu lầm mình như thế?



Bạn cần đăng nhập để bình luận