Bắt Đầu Đánh Dấu Hoang Cổ Thánh Thể

Bắt Đầu Đánh Dấu Hoang Cổ Thánh Thể - Chương 3469: Chiến Đế thể Tần Khung, hai tộc giằng co, Diệp đạo hữu lại gặp mặt (length: 8084)

Trong đám người đại chiến kia, có một nam tử.
Thân cao hơn hai mét, vóc dáng khôi ngô tráng kiện, cơ bắp cuồn cuộn.
Khuôn mặt chữ điền vuông vức, mày rậm mắt to, nhìn qua khiến người ta có cảm giác về sức mạnh và uy nghiêm.
Trên người hắn có những hoa văn màu vàng kim ẩn hiện, khí tức của hắn cũng bất ngờ là Đế Cảnh.
Trong lúc giơ tay nhấc chân, thần lực vô biên khiến hư không cũng phải tan biến.
Thấy thân ảnh này, trên mặt Diệp Vũ lộ rõ vẻ kinh hỉ sâu sắc.
Bởi vì thân ảnh kia, rõ ràng là hảo huynh đệ của hắn, Tần Khung!
Vào lúc đầu, bọn họ đều là đệ tử Cổ Hoa động thiên.
Sau này, Tần Khung ngoài ý muốn thức tỉnh Chiến tộc huyết mạch, rời đi.
Vốn định mang Diệp Vũ đi cùng, nhưng Diệp Vũ cự tuyệt.
Ai ngờ, thời gian trôi qua lâu như vậy, hắn lại ở trong Thương Mang linh giới, gặp lại hảo huynh đệ.
"Tần Khung!"
Trong lòng Diệp Vũ tràn đầy vui mừng, không kìm được mà gọi.
Nghe được tiếng gọi, Tần Khung đột nhiên dừng lại, bất chợt quay đầu, liền thấy Diệp Vũ đang bay tới.
"Diệp ca!"
Vẻ mặt Tần Khung ngẩn ra một thoáng, sau đó lộ rõ vẻ vui mừng.
Diệp Vũ đi thẳng tới bên cạnh Tần Khung, hai người vừa gặp mặt liền ôm chầm lấy nhau.
"Diệp ca, sao ngươi lại xuất hiện ở Linh giới?"
Tần Khung đánh giá Diệp Vũ, trong mắt cũng chứa chan vui sướng.
Ở kiếp trước tại Huyền Cơ Tinh, hắn vẫn luôn đi theo Diệp Vũ.
So với Diệp Vũ đầu óc nhanh nhạy, Tần Khung có vẻ hơi cao lớn cục mịch, tứ chi phát triển, đầu óc không lanh lợi.
Diệp Vũ giống như là trụ cột tinh thần của hắn.
Giờ gặp lại Diệp Vũ, đương nhiên hắn vui mừng khôn xiết.
"Trước đó ta còn đoán, ngươi có đến Thương Mang linh giới tu hành hay không." Trên mặt Diệp Vũ cũng nở nụ cười.
"Diệp ca, tu vi của ngươi..."
Tần Khung đánh giá Diệp Vũ, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Diệp Vũ vậy mà cũng đã đạt tới Đế Cảnh!
Phải biết rằng, Tần Khung hắn có thể đạt đến Đế Cảnh là nhờ Chiến tộc không ít bồi dưỡng.
Còn giúp hắn thức tỉnh Chiến Đế thể yêu nghiệt cực kỳ cường hãn.
So ra, theo những gì hắn biết trước đây.
Ở Cổ Hoa động thiên kia, Diệp Vũ hẳn là không có nhiều tài nguyên để có thể đột phá lên Đế Cảnh mới đúng.
"Ai, chuyện này nói ra thì dài dòng, sau khi ngươi rời đi, đã có rất nhiều chuyện xảy ra." Diệp Vũ khẽ thở dài.
Sau khi Tần Khung rời đi, một mực ở Chiến tộc.
So với Tần Khung, trải nghiệm của Diệp Vũ có thể nói là phong phú hơn nhiều.
Tuy trong đó không ít đều liên quan đến Quân Tiêu Dao, khiến anh phải kinh hãi.
"Đúng rồi, bây giờ không phải lúc ôn chuyện." Ánh mắt Diệp Vũ lấp lánh.
Lúc này, Vân Tử Huyên và mấy người cũng tới chỗ này.
Thấy Diệp Vũ cùng Tần Khung ở chung một chỗ, Vân Tử Huyên cau chặt mày.
"Chiến tộc?"
Ánh mắt Vân Tử Huyên liếc qua đánh giá Tần Khung.
Đối với Chiến Đế thể Chiến tộc đang nổi danh gần đây, nàng cũng từng nghe qua.
Bản thân từ bên ngoài Chiến tộc đến, lại thức tỉnh Chiến Đế thể cực kỳ hiếm có.
Được Chiến tộc coi như danh sách bồi dưỡng trọng tâm, thân phận địa vị rất khác thường.
Chính là vị Chiến Vương Chiến tộc kia trong tổ chức Kiêu Thiên, dù có huyết mạch Chiến Vương hiếm thấy.
Xét về thân phận địa vị, so với Chiến Đế thể như Tần Khung, vẫn kém một bậc.
"Các ngươi là... Vân tộc."
Tần Khung cũng nhìn lướt qua Vân Tử Huyên và những người khác.
Nếu nói hiện tại hắn vẫn ở Cổ Hoa động thiên cùng Diệp Vũ.
Vậy thì đối với một Bá tộc như Vân tộc, đương nhiên chỉ như sâu kiến tồn tại.
Nhưng bây giờ, thân phận địa vị của hắn khác rồi.
Là Chiến Đế thể của Chiến tộc, một trong những nhân vật trọng tâm.
Dù đối đầu với Lục Diệu của Vân tộc, cũng không hề kém cạnh.
"Ý các ngươi là gì?" Tần Khung hỏi.
Những người Chiến tộc kia cũng tạm dừng giao chiến, đứng cạnh Tần Khung.
Họ là tinh anh Chiến tộc, nhưng ở mức độ nào đó cũng coi như tùy tùng và hộ vệ của Tần Khung.
"Hỏi ta làm gì? Ngươi nên hỏi hắn làm gì."
Vân Tử Huyên lạnh lùng lên tiếng.
Tần Khung nhìn Diệp Vũ.
Vẻ mặt Diệp Vũ có một chút mất tự nhiên.
Thật ra nếu nói kỹ thì, đích thực là anh có chút không phải, đã hái được quả đào của Vân tộc.
Diệp Vũ cũng tùy tiện giải thích qua loa vài câu.
Tần Khung cũng hiểu tình huống.
Nhưng đương nhiên, anh vẫn là bênh vực Diệp Vũ.
"Giới tu hành, cơ duyên người có duyên nhận được, nếu Diệp ca có thể lấy được, đó chính là anh có duyên với nó." Tần Khung nói.
Cái gì giúp người chứ không giúp người thân đều là giả.
Thực tế là, bênh vực người thân không cần đạo lý.
"Người có duyên nhận được? Ta lại cảm thấy, người có thực lực nhận được."
Tiếu Nhan của Vân Tử Huyên mang theo một tia ý lạnh.
Các thiên kiêu yêu nghiệt của các Bá tộc, nàng phần lớn đều biết.
Mà Diệp Vũ này, lại rất lạ mặt.
Rất có thể là một tán tu, hoặc là đến từ một thế lực không quá nổi tiếng.
Nếu như loại người này cũng có thể hái quả đào trong tay Vân tộc.
Vậy mặt mũi của bọn họ còn để vào đâu?
Rõ ràng, Vân Tử Huyên không thể bỏ qua Diệp Vũ.
Mọi người Vân tộc, lực lượng pháp tắc trên người đều vận chuyển.
Tần Khung hơi cau mày.
Diệp Vũ ở bên cạnh cũng hạ giọng nói: "Thật có lỗi, khiến ngươi thêm phiền phức."
"Diệp ca nói gì vậy, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta." Tần Khung cũng không để ý chút nào.
Thân phận của anh bây giờ, coi như đối đầu với yêu nghiệt Vân tộc, cũng không hề kém.
Vào lúc hai phe khí thế giằng co, mơ hồ sắp ra tay.
Một giọng nói lạnh nhạt, bỗng nhiên từ nơi xa trên trời vọng tới.
"Nơi này lại náo nhiệt thế này."
Giọng nói lạnh nhạt, mơ hồ xa xăm.
Cùng với tiếng nói, một thân ảnh bạch y hoàn mỹ, hiện ra giữa hư không.
Mọi người dưới vô thức ngước mắt nhìn, biểu cảm trong nháy mắt đông lại.
Người xuất hiện, tự nhiên là Quân Tiêu Dao.
"Hắn chính là Quân Tiêu Dao?"
Vân Tử Huyên lần đầu tiên nhìn thấy Quân Tiêu Dao, thần tâm chấn động.
Quân Tiêu Dao siêu phàm thoát tục, tuấn mỹ hoàn hảo, giống như trích tiên áo trắng bước ra từ tranh vẽ, không dính chút bụi trần.
Thật sự mà nói, cho dù trong một Bá tộc như Vân tộc cũng khó tìm được người đàn ông nào có thể so sánh được với Quân Tiêu Dao.
Nhưng thứ khiến Vân Tử Huyên ngạc nhiên không chỉ có thế.
Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao, nàng lại có một loại cảm giác rung động mơ hồ.
Mang theo một chút quen thuộc.
"Chẳng lẽ mình cũng là người thích vẻ bề ngoài?"
Vân Tử Huyên tự hỏi đôi chút.
Nàng dường như không phải người kiểu nhìn thấy trai đẹp sẽ rung động ngay.
Tại sao lại có cảm giác thân thiết quen thuộc này chứ?
Mà khác với Vân Tử Huyên.
Diệp Vũ liếc nhìn Quân Tiêu Dao, vẻ mặt lập tức ủ rũ.
Trong lòng chỉ có một chữ.
Xong rồi.
Tần Khung không chú ý tới sự thay đổi trên khuôn mặt Diệp Vũ.
Ánh mắt hắn nhìn Quân Tiêu Dao, trong đáy mắt mang theo vẻ dò xét.
Một tu sĩ Chiến tộc bên cạnh nhắc Tần Khung.
"Công tử, hắn chính là vị minh chủ Tiêu Dao kia."
"Dạo gần đây ai cũng nói tới, là hắn sao?"
Tần Khung cũng giật mình.
Những chuyện liên quan đến Quân Tiêu Dao và Tiêu Dao minh, đương nhiên hắn đã nghe qua rất nhiều.
Trong Chiến tộc của họ, có một Chiến Vương đang ở trong tổ chức Kiêu Thiên.
Nhưng hắn không tham gia vào Kiêu Thiên, cũng không cần thiết phải như vậy.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao lướt qua, thấy Diệp Vũ, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên ngay tức khắc.
"Diệp đạo hữu, không ngờ chúng ta lại gặp nhau, thật đúng là hữu duyên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận