Bắt Đầu Đánh Dấu Hoang Cổ Thánh Thể

Chương 2389 - Trung Thánh Hạ Hầu Thần Tàng



Chương 2389 - Trung Thánh Hạ Hầu Thần Tàng




Chương 2389: Trung Thánh Hạ Hầu Thần Tàng
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Thiếu chủ Vân thị, trăm nghe không bằng một thấy.”
Giọng nói này cũng không lớn, nhưng giống như có sức mạnh có thể thu hút sự chú ý của toàn trường.
“Là vị kia của đế tộc Hạ Hầu, hắn thật sự đã xuất quan!”
Rất nhiều ánh mắt đều nhanh chóng nhìn về phía đó.
Ở trên chiến thuyền đế tộc Hạ Hầu có vài người đang đứng sừng sững.
Trong đó có một người quen, chính là Hạ Hầu Phong Vân đã xuất hiện tại Tắc Hạ học cung.
Nhưng cho dù là Hạ Hầu Phong Vân thì giờ phút này cũng phải đứng ở vị trí phía sau.
Bởi vì ở phía trước hắn, còn có một vị thiên kiêu đang đứng.
Cả người như được bao phủ giữa sương mù mênh mông, không ai thấy được rõ ràng.
Nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy vóc dáng kiên cường mạnh mẽ, giống như hóa thân của thần ma thời viễn cổ, mang theo uy áp khiến kẻ khác tim phải đập mạnh cùng với uy thế bẩm sinh.
Có lẽ chính là vị vương giả mà đế tộc Hạ Hầu luôn cất giấu.
Đồng thời cũng là Trung Thánh trong năm đại Vương giả thiên kiêu Đông Tây Nam Bắc Trung!
Hạ Hầu Thần Tàng!
“Hắn chính là Trung Thánh, Hạ Hầu Thần Tàng.”
Ánh mắt Quân Tiêu Dao trở lên thâm sâu.
Tuy bên ngoài gọi là năm đại Vương giả thiên kiêu nhưng bên trong cũng có phân ra cao thấp.
Vị Hạ Hầu Thần Tàng này dù phương diện nào cũng đều mạnh hơn hẳn đám người Hàn Bình An, Tịnh Phật Tử.
Đương nhiên, không phải nói thiên kiêu Tam giáo thì nhất định yếu kém hơn thiên kiêu đế tộc.
Nội tình thiên kiêu chân chính của tam giáo là chưởng lệnh giả.
Mà hiện giờ, cũng chỉ có chưởng lệnh giả Nho môn là Quân Tiêu Dao xuất hiện, thiên kiêu có cấp bậc tương tự của hai giáo khác còn chưa thấy đâu.
“Tên của trung thánh, đã nghe qua.”
Quân Tiêu Dao mở miệng, thản nhiên gật đầu. Thái độ rõ ràng có chút tùy ý.
“Vân Tiêu, ngươi...”
Một vài thiên kiêu của Đế tộc Hạ Hầu rõ ràng có chút khó chịu.
Tuy hiện giờ uy danh của Quân Tiêu Dao ở Giới Hải như mặt trời ban trưa nhưng Hạ Hầu Thần Tàng cũng đâu phải hạng người vô danh gì đâu, thậm chí uy danh của hắn còn vang xa từ rất lâu trước đây rồi.
Hạ Hầu Thần Tàng thản nhiên khoát tay, đè xuống sự khó chịu của một vài thiên kiêu đế tộc Hạ Hầu.
“Vân Tiêu thiếu chủ dạo đây đang như mặt trời ban trưa, chỉ trong thời gian ngắn ngủn như vậy đã trở thành nhân vật thủ lĩnh của giới trẻ Giới Hải.”
“Nhưng... ngươi phải biết rằng, cây cao đón gió.”
“Có đôi khi, dao sắc nằm trong vỏ mới không dễ dàng bị bẻ gãy.”
Hạ Hầu Thần Tàng lạnh nhạt nói.
Phong thái như vậy khiến cho người khác cũng phải gật đầu, xứng đáng là thiên kiêu đứng đầu của đế tộc Hạ Hầu.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng khẽ cười hỏi: “Ngươi đang dạy ta cách làm việc sao?”
Quân Tiêu Dao nói lời tùy ý, nhưng tất cả mọi người có thể cảm giác được một tia khinh miệt toát ra từ giọng điệu.
Đây giống như là một kẻ yếu đang dạy kẻ mạnh làm sao thu liễm phong mang.
Chỉ khiến người ta cảm thấy buồn cười.
“Vậy thì không phải, chẳng qua là một chút đề nghị nho nhỏ thôi.”
Ánh mắt Hạ Hầu Thần Tàng thầm lóe.
Bây giờ cuối cùng hắn cũng nhận ra, vị công tử áo trắng này không phải hạng người dễ nhằn.
Xem lời nói tranh phong giữa hai thiên kiêu đứng đầu đại đế tộc, ánh mắt tu sĩ đế tộc còn lại đều lộ tia sáng lẹ.
Mọi người đều biết đế tộc Hạ Hầu vẫn luôn nhăm nhe vị trí đầu rồng của đế tộc Vân thị kia, muốn chiếm lấy.
Mà thế hệ trẻ tuổi, hiển nhiên chính là tiêu điểm của sự tranh phong.
“Vậy lần này, hi vọng Vân Tiêu thiếu chủ có thể có thu hoạch ở vũ trụ Huyền Hoàng.” Hạ Hầu Thần Tàng thản nhiên nói.
“Cũng thế.” Quân Tiêu Dao đáp.
Bên phía chiến thuyền của đế tộc Hạ Hầu.
“Sự trương dương của người này, từ lúc ở Tắc Hạ học cung cũng đã từng gặp qua rồi.” Hạ Hầu Phong Vân nói.
“Khí tức của hắn quả thật trầm đục lớn mạnh, nhưng... đối với ta còn xa mới tính là sâu không lường được.”
Hạ Hầu Thần Tàng lạnh nhạt nói.
Trước đó, uy danh của Quân Tiêu Dao như mặt trời ban trưa, thậm chí làm cho Hạ Hầu Phong Vân cũng không sinh nổi suy nghĩ đấu tranh.
Cho nên mới khơi mào hứng thú của Hạ Hầu Thần Tàng.
Nhưng mà sau khi thấy được Quân Tiêu Dao, Hạ Hầu Thần Doanh không thể không thừa nhận, vị này quả thật là một nhân vật.
Chỉ là muốn nói sâu không lường được thì không đến mức đấy, càng không thể khiến cho hắn kiêng kị.
Tuy ở hiện trường, tất cả mọi người của đế tộc đều có thể cảm giác được mùi thuốc súng trong lời nói của Quân Tiêu Dao và Hạ Hầu Thần Tàng, nhưng mà bọn họ cũng không lấy làm lạ.
Dù sao hai đại đế tộc này vốn không hòa hợp!
Chẳng qua mọi người cũng đều biết, ở thời điểm hiện tại họ nhiều nhất cũng chỉ là bắn pháo giấy.
Không có khả năng xảy ra xung đột.
Dù sao còn phải đối phó với vũ trụ Huyền Hoàng nữa chứ.
Sau đó, chiến thuyền đế tộc khắp nơi đều ầm ầm bay về hướng vũ trụ Huyền Hoàng.
Nhóm đế tộc Vân thị là đợt đầu tiên.
Nhưng sau đó đế tộc còn lại cũng sẽ đuổi theo.
Không có đế tộc nào sẽ từ bỏ việc cắn xuống một miếng thịt từ vũ trụ Huyền Hoàng.
Biên giới hư không vũ trụ Huyền Hoàng, sao lớn rung lắc dữ dội, sương mù hỗn độn tràn ngập.
Có tiếng kêu khủng bố giống như chấn vang cả vũ trụ Huyền Hoàng.
Âm thanh đó quả thực còn lớn hơn, khủng bố hơn bất kì kiếp phạt thiên lôi nào.
“Đó... Đó là âm thanh gì thế...”
“Là thiên phạt sao...”
Một vài sinh linh bản xứ phàm nhân của vũ trụ Huyền Hoàng run rẩy dưới thiên uy này.
Nhưng chỉ có tu sĩ thế lực khắp vũ trụ Huyền Hoàng là ánh mắt mang theo sự nghiêm trọng.
Đó không phải là thiên phạt, mà là nhân họa!
Tuy vũ trụ Huyền Hoàng là một vũ trụ Đa Nguyên đẳng cấp cao, tu sĩ trong đó có sự kiêu ngạo bẩm sinh, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, tám tộc viễn cổ Giới Hải quả thật không phải thế lực bình thường có thể sánh bằng.
Nếu không phải vũ trụ Huyền Hoàng có sự ràng buộc của quy tắc thiên địa, cộng thêm khó bị khống chế thì sợ là tám đại đế tộc đã sớm đã đánh hạ và chiếm cứ vũ trụ Huyền Hoàng
Chẳng qua tuy có đủ mọi hạn chế, mỗi lần tám đại đế tộc xâm lấn đều sẽ nổi lên sóng to gió lớn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận