Bắt Đầu Đánh Dấu Hoang Cổ Thánh Thể

Bắt Đầu Đánh Dấu Hoang Cổ Thánh Thể - Chương 3792: Bại Bạch Phượng Nguyên, Diệp Vũ đố kỵ, ai mới là nhân vật chính? (length: 8292)

"Không hổ là danh sách cấp t·h·i·ê·n..."
Mấy người nhìn đến đây, cũng là rụng rời cả tim gan.
Quả nhiên, có thể đứng trong danh sách cấp t·h·i·ê·n của Quần Anh điện, không ai là nhân vật tầm thường.
Nhưng mà, hắn đụng phải, là Quân Tiêu d·a·o.
Quân Tiêu d·a·o chỉ làm như đang vuốt kiếm, rồi nói với Linh Tịch.
"Linh Tịch, nhìn kỹ đây."
Vừa dứt lời, Quân Tiêu d·a·o một kiếm chỉ ra.
Một đạo kiếm khí ẩn chứa vô tận Sức Mạnh Tuế Nguyệt trong nháy mắt hướng về phía Bạch Phượng Nguyên chém đến.
Đạo kiếm khí này nơi nó đi qua, thời gian phảng phất như dừng lại.
Không gian xung quanh lại xuất hiện từng vết tích năm tháng, tựa như đã t·r·ả·i qua vô số đổi dời t·a·n·g t·h·ư·ơ·n·g.
Chính là Kiếm đạo Tuế Nguyệt!
Với tu vi hiện giờ của Quân Tiêu d·a·o, một lần nữa thi triển Kiếm đạo Tuế Nguyệt, uy năng của nó tự nhiên khỏi phải bàn cãi.
Linh Tịch nhìn thấy hai con ngươi sáng như sao.
Nàng vốn là người của Thời Không Yêu Linh tộc, nên mới có thể thoáng cảm nhận được sự biến đổi của thời gian và không gian.
Còn Quân Tiêu d·a·o, ở cái tuổi này mà đã lĩnh ngộ sâu sắc đến thế đối với Thời không Tuế Nguyệt Chi Đạo.
Thật sự quá đỗi nghịch t·h·i·ê·n.
Đương nhiên, nàng cũng không biết Quân Tiêu d·a·o có trong tay Thời Thư và Không Thư.
Một đạo kiếm mang lướt qua, con Phượng Hoàng Trắng khổng lồ trong hư không trực tiếp bị đánh tan.
Đồng thời, dư âm của kiếm khí không hề giảm, từng đợt sóng tuế nguyệt nổi lên, trấn áp Bạch Phượng Nguyên.
Bạch Phượng Nguyên thấy thần thông của mình dễ dàng bị phá, trong lòng không khỏi giật mình.
Hắn lại lần nữa thi triển thủ đoạn, trong hư không hai cánh Phượng Hoàng khép lại, hóa thành hình tròn.
Nhưng mà, sao có thể nào ngăn cản nổi?
"Rắc" một tiếng, lớp bảo vệ trong nháy mắt đã vỡ tan, giống như bị bỏ hoang trong dòng chảy của thời gian.
Bạch Phượng Nguyên thân hình cũng phải lùi nhanh lại, trong miệng phun ra máu tươi, như thể trong chốc lát đã già đi ngàn tuổi vạn tuổi.
Chứng kiến cảnh này, Hoàng Thải Điệp mặt hoa càng trở nên tái mét.
Vốn dĩ nàng còn tưởng, Bạch Phượng Nguyên có thể bảo vệ được nàng phần nào.
Kết quả hiện tại...
Còn chưa kịp để Hoàng Thải Điệp phản ứng, một bàn tay thon dài đã b·ó·p lấy cổ nàng, như đang dắt gà con, nhấc bổng nàng lên.
Hoàng Thải Điệp nhìn cái người tuấn tú vô song nhưng lại lạnh lùng vô cùng là Quân Tiêu d·a·o trước mặt.
Khuôn mặt nàng đỏ bừng lên.
"Vừa rồi ngươi định, t·á·t vào mặt người của ta à?"
Hoàng Thải Điệp bị bàn tay thon dài bóp chặt cổ, gương mặt vì sung huyết mà đỏ lên, không thể thốt lên lời.
Ngay sau đó, Quân Tiêu d·a·o thả nàng ra.
Còn chưa để Hoàng Thải Điệp kịp thở.
Bốp!
Một chưởng tùy tiện vung ra, thân thể mềm mại của Hoàng Thải Điệp trực tiếp bị hất văng ra.
Khuôn mặt tuyệt mỹ giờ đã tơi tả như xác xơ.
Đến đây thì tất cả mọi người cũng đều nheo mắt lại.
Quân Tiêu d·a·o thật sự không chút thương hoa tiếc ngọc.
Hoàng Thải Điệp đang co ro trên mặt đất kia, còn đâu vẻ kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung trước đó.
Giờ phút này giống như gà mái bị trụi lông, toàn thân run rẩy, cả người nhếch nhác đến cực điểm.
"Ngươi... Ngươi..."
Nàng chỉ nhìn Quân Tiêu d·a·o, nói không ra lời, ánh mắt mang theo kinh hãi.
Là một quý nữ của Phượng Hoàng Vũ tộc, nàng chưa từng nếm trải đãi ngộ này?
Còn Bạch Phượng Nguyên, cũng lau đi vệt máu nơi khóe miệng, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lộ vẻ kiêng dè, không còn dám manh động.
Còn lại những sinh linh khác của Phượng Hoàng Vũ tộc, lại càng không dám thở mạnh.
Ngay cả Bạch Phượng Nguyên còn dễ dàng bị Quân Tiêu d·a·o làm bị thương, nói chi đến bọn họ.
Chứng kiến Phượng Hoàng Vũ tộc vừa nãy còn hung hăng ngang ngược, giờ biến thành cái dạng này.
Mọi người xung quanh đều âm thầm nuốt nước miếng.
Nghe nói về chiến tích của Quân Tiêu d·a·o rất nhiều rồi, nhưng vẫn không bằng tận mắt chứng kiến gây chấn động như thế.
Đây quả thật là một chủ nhân không biết sợ.
"Linh Tịch, ngươi nghĩ nên làm gì?"
Quân Tiêu d·a·o liếc nhìn Hoàng Thải Điệp kia, rồi lại nhìn Linh Tịch.
Linh Tịch cũng biết, có Quân Tiêu d·a·o ở đây, nàng không cần phải e ngại gì hết.
Thậm chí, nếu nàng muốn Hoàng Thải Điệp c·h·ế·t, Quân Tiêu d·a·o sẽ thuận tay giải quyết ngay.
Nhưng Linh Tịch hiểu rõ, Phượng Hoàng Vũ tộc dù sao cũng là một trong Thập Bá tộc.
Nếu thực sự khiến Hoàng Thải Điệp ngã xuống nơi này, sóng gió sẽ không nhỏ đâu.
Nàng không muốn gây thêm phiền phức gì cho Quân Tiêu d·a·o.
Vì vậy, nàng cũng khẽ lắc đầu, nhỏ nhẹ nói: "Linh Tịch không sao, c·ô·n·g t·ử, hay là bỏ qua cho bọn họ đi."
Quân Tiêu d·a·o hỏi: "Thật sự không cần sao?"
Linh Tịch ngoan ngoãn đáp: "Đa tạ c·ô·n·g t·ử, coi như là bọn họ phải trả giá đắt rồi."
Nhìn gương mặt kia sưng vù máu me be bét, sưng phồng như đầu heo, Hoàng Thải Điệp chật vật vô cùng.
Cả Bạch Phượng Nguyên kia cũng cùng chung cảnh ngộ.
Bọn họ đúng là xem như mất hết mặt mũi rồi.
"Vậy cũng được."
Quân Tiêu d·a·o khẽ gật đầu.
Lúm đồng tiền xinh xắn trên má của Linh Tịch hiện lên một nụ cười, đứng cạnh Quân Tiêu d·a·o.
Giờ nàng đã chiến thắng nghìn trận, coi như đã hoàn thành thí luyện theo giai đoạn, tự nhiên không cần phải ở lại đấu võ trường nữa.
Sau này, nàng có thể đi theo Quân Tiêu d·a·o tu hành.
Quân Tiêu d·a·o khẽ quét mắt nhìn xung quanh, quan sát những kiến trúc bị hư hỏng, rồi lạnh nhạt lên tiếng.
"Dù sao Quân mỗ cũng là người đ·ộ·n·g t·a·y trước, những thiệt hại này, cứ tính vào trương mục của Quân mỗ."
Nhưng vừa dứt lời, Ngọc Phi Yên đã lên tiếng nũng nịu.
"Quân c·ô·n·g t·ử, người quá khách khí rồi, có đáng gì chút chuyện cỏn con này."
"Quản sự, chuyện còn lại các ngươi tự giải quyết đi."
"Vâng." Lão giả của đấu võ trường cũng chỉ biết cười khổ rồi chắp tay.
Ngọc Phi Yên thân là kiêu nữ của Ngọc gia, trong Vạn Giới thương hội có quyền lên tiếng không hề nhỏ.
"Quân c·ô·n·g t·ử..."
Ở cách đó không xa, Diệp Thanh T·h·iển cũng đang nhìn về phía Quân Tiêu d·a·o.
Quân Tiêu d·a·o liếc mắt nhìn, thấy Diệp Thanh T·h·iển và những người kia, khẽ gật đầu chào một cái.
Đặc biệt khi thấy vẻ mặt có phần không tự nhiên của Diệp Vũ.
Liền hiểu rõ Diệp Vũ lúc trước hẳn là lại muốn tăng hảo cảm với Linh Tịch, nhưng kết quả là bị ăn quả bế môn tạ k·h·á·c·h.
Trang b·ứ·c chuyện như vậy, cũng không phải ai cũng có tư cách để làm.
Quân Tiêu d·a·o không để ý tới, dẫn theo một đám người trực tiếp rời đi.
"Thật là biết làm màu..." Tần Khung lẩm bẩm trong miệng.
Đồng thời nhìn Diệp Thanh T·h·iển một bên, ngữ khí mang theo chút xót xa.
Mà Diệp Vũ lại có vẻ yên lặng.
Hắn không thể không thừa nh·ậ·n, giờ phút này trong lòng hắn, có chút ghen tị với Quân Tiêu d·a·o.
Không chê vào đâu được cả nhan sắc, thực lực, t·h·i·ê·n phú, gia thế.
Ngay từ đầu Diệp Vũ cứ nghĩ bản thân là người xuyên việt, mới chính là nhân vật chính được ông trời chọn.
Giờ hắn có cảm giác, Quân Tiêu d·a·o mới là nhân vật chính vậy?
Nếu không phải không có bằng chứng, hắn còn nghi ngờ Quân Tiêu d·a·o cũng là người xuyên việt đấy?
Nếu không sao lão t·h·i·ê·n gia lại sủng ái hắn đến vậy.
Còn mình thì ngược lại, giống như nhận phải vai phụ vậy, sao mà chuyện gì cũng không thuận lợi.
"Không thể tiếp tục như vậy được nữa, chỉ với thân phận là Địa cấp của Quần Anh điện thì vẫn không tính là có hậu thuẫn."
Diệp Vũ thầm nhủ trong lòng.
Trong đầu hắn, Tạo Hóa t·h·i·ê·n Môn khí linh nói: "Ngươi đừng quên, ngươi vẫn còn được kế thừa dòng dõi của Địa sư đạo thống, lại còn có ta giúp đỡ."
"Ý của ngươi là..." Diệp Vũ nói.
"Ngươi cũng đã biết, trong Nguyên Sư, người đứng ở vị trí đỉnh cấp, được xưng là Nguyên t·h·i·ê·n Sư."
"Những nhân vật đó, đi tới đâu, đều được kính trọng như khách quý, người người kiêng nể, không mấy ai dám đắc tội."
"Ý ngươi là, ta có thể trở thành Nguyên t·h·i·ê·n Sư?"
Đồng tử của Diệp Vũ chợt lóe sáng.
"Ngươi có thể đồng thời nâng cao võ đạo, nguyên thuật chi đạo, điều đó tuyệt đối có ích cho ngươi."
"Nguyên t·h·i·ê·n Sư sao?" Trong mắt Diệp Vũ tinh quang bùng lên, quả là một con đường không tồi.
Vừa vặn Vạn Bảo đại hội sắp khai mạc, có lẽ hắn cũng có thể nhân dịp đó thể hiện tài năng, đánh bóng tên tuổi của bản thân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận