Bắt Đầu Đánh Dấu Hoang Cổ Thánh Thể

Bắt Đầu Đánh Dấu Hoang Cổ Thánh Thể - Chương 3797: Chân thân hiển lộ, giết gà dọa khỉ còn chưa đủ, Chiến tộc người (length: 8508)

Vân Khê hiện ra thân hình của mình, một thân áo xanh, eo thon như liễu.
Dung nhan xinh đẹp tuyệt mỹ, đủ khiến người kinh ngạc thán phục tạo hóa thần kỳ.
Bên cạnh nàng, Tang Du cũng hiện ra chân thân.
"Đúng... là Vân Khê và Tang Du."
Diệp Vũ bên này, Diệp Thanh thốt lên kinh ngạc.
Trước đó tại Quần Anh điện, Diệp Thanh khi ở cạnh Quân Tiêu d·a·o cũng từng gặp Vân Khê và Tang Du.
"Lại là tiểu c·ô·ng chúa Vân tộc!"
"Là muội muội của Quân Tiêu d·a·o!"
Khi Vân Khê bộc lộ chân thân, tất cả tu sĩ ở đây đều kinh ngạc.
Họ không hiểu, tại sao Vân Khê lại che giấu thân phận đến đây c·ắ·t đá.
"Cái gì?"
Vẻ mặt của Tô Hoành cũng biến đổi ngay lúc này.
Nếu là thế lực khác, hắn không thèm để ý.
Nhưng Vân Khê là muội muội của Quân Tiêu d·a·o.
Chỉ thân phận này thôi, không ai dám bỏ qua!
Phải biết, Quân Tiêu d·a·o nổi tiếng là người bao che khuyết điểm.
Mấy ngày trước, Quân Tiêu d·a·o bênh vực người dưới tay mình, ngay cả Phượng Hoàng Vũ tộc cũng không nể mặt.
Dù tỷ tỷ của Hoàng Thải Điệp là một trong Nhị Thập Bát Tinh Túc của T·h·i·ê·n Đình, cũng không hề khách khí.
Còn Nguyên Phong thì lộ vẻ kinh ngạc.
Nhưng nghĩ đến thân phận người của T·h·i·ê·n Đình, và chủ nhân phía sau lưng mình, Hắn cũng không quá cố kỵ.
Hơn nữa, hắn cũng không chủ động ra tay với Vân Khê, chỉ là tranh giành một khối Nguyên thạch thôi.
"Không ngờ lại là tiểu thư Vân tộc."
"Nhưng khối Nguyên thạch này chúng ta đã chọn trước rồi, phiền tiểu thư Vân tộc bỏ thứ mình thích."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Khê mang theo vẻ lạnh lùng.
Thực ra tính cách nàng rất tốt, dù được Quân Tiêu d·a·o và Vân tộc yêu chiều, nàng cũng không hề có chút tính tình kiêu căng của tiểu thư.
Ngay cả những người bên cạnh Quân Tiêu d·a·o đều cảm thấy Vân Khê là một mặt trời nhỏ rạng rỡ.
Bình thường nàng chưa bao giờ khó chịu hay giận dỗi ai.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Vân Khê sẽ chịu thiệt khi bị người khác ức hiếp.
"Khối Nguyên thạch này là chúng ta định trước, ta thấy người gây phiền phức là các ngươi mới đúng." Vân Khê thản nhiên nói.
Nguyên Phong liền nói: "Có lẽ ngươi không nghe thấy sao, đạo huynh Tô Hoành đã nói, khối Nguyên thạch này vốn dĩ không bán."
"Lần này là xem mặt mũi của c·ô·ng t·ử nhà ta mới bán."
Nguyên Phong tự biết mình không lý lẽ nên chỉ có thể nói vậy.
Vẻ mặt Tô Hoành hơi c·ứ·n·g lại.
Nếu là người khác thì không cần Nguyên Phong mở miệng, hắn có thể đuổi đi ngay.
Nhưng Vân Khê là người bình thường sao?
Chưa nói tới chuyện nàng là em gái Quân Tiêu d·a·o.
Cho dù bỏ qua mối quan hệ này, Nàng vẫn là tiểu c·ô·ng chúa của Vân tộc.
Vân tộc là một trong Thập Bá tộc, mà còn là tộc mạnh mẽ và bá đạo nhất.
Ai dám k·h·i· ·d·ễ người Vân tộc?
Trước kia Phệ Hồn tộc đối phó người Vân tộc đã bị Vân tộc trực tiếp dẫn người tới cửa tiêu diệt.
Vạn Giới thương hội của họ lớn mạnh nhưng nếu đắc tội Vân tộc thì cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.
Một bên là tiểu c·ô·ng chúa Vân tộc, muội muội của Quân Tiêu d·a·o.
Một bên là nhân vật trong T·h·i·ê·n Đình.
Vẻ mặt Tô Hoành trở nên không tự nhiên.
Nhưng nghĩ đến lễ đính hôn sắp tới, Tô Cẩm Lý sẽ gả cho vị c·ô·ng t·ử kia.
Vậy thì nhà Tô họ sẽ hoàn toàn dựa vào T·h·i·ê·n Đình.
Hắn vẫn quyết định đứng về phía Nguyên Phong.
Lúc này, trong Diệu Tinh lâu, có người hầu thấy cảnh này liền nhanh chóng đưa tin bằng ngọc phù.
Cùng lúc đó, Trong bảo các nơi Quân Tiêu d·a·o ở.
Trong một đình đài giữa khu rừng u tĩnh, Quân Tiêu d·a·o và Ngọc Phi Yên đang ngồi đối diện nhau, đ·á·n·h cờ.
"Ai da, người ta lại thua rồi."
Ngọc Phi Yên nhìn bàn cờ, quân cờ của mình bị g·i·ế·t không còn mảnh giáp, tỏ vẻ hờn dỗi.
Vóc dáng gợi cảm của nàng cũng theo đó rung động.
Dường như cố ý hấp dẫn ánh mắt ai đó.
Quân Tiêu d·a·o vẫn bình thản, ánh mắt tĩnh lặng.
Từ khi hắn đến đây, Ngọc Phi Yên hầu như ngày nào cũng đến tìm hắn, thân thiết làm quen.
Nhưng từ góc độ của Ngọc Phi Yên thì làm vậy không có gì đáng trách.
Dù sao ai chẳng muốn ôm đùi Quân Tiêu d·a·o?
Nhưng Quân Tiêu d·a·o luôn cảm thấy Ngọc Phi Yên có gì đó không đúng.
"Quân c·ô·ng t·ử quả nhiên là toàn tài, lúc ở thông gia hội đã thể hiện cầm nghệ phi phàm, khiến Sở Huyền Âm cũng phải hâm mộ."
"Không ngờ kỳ nghệ cũng siêu tuyệt như vậy, còn gì mà Quân c·ô·ng t·ử không biết sao?"
Ngọc Phi Yên vừa nói vừa nhìn Quân Tiêu d·a·o bằng đôi mắt đào hoa sóng sánh.
"Cô nương Ngọc quá khen rồi, ta chỉ là người bình thường thôi." Quân Tiêu d·a·o đáp.
"Quân c·ô·ng t·ử khiêm tốn quá, theo Phi Yên thì c·ô·ng t·ử là người vô cùng có mị lực."
"Nói thật, người ta có chút ghen tị với Tô Cẩm Lý, lại gặp được Quân c·ô·ng t·ử sớm hơn, còn có quan hệ tốt với người như vậy."
Giọng Ngọc Phi Yên mềm mại như mang theo sự không cam tâm.
Quân Tiêu d·a·o thản nhiên mỉm cười, không nói gì.
Chỉ là sao hắn có cảm giác Ngọc Phi Yên có chút trà xanh?
Thật sự là có chút cảm giác kiểu trà xanh thảo mai.
Nhưng là con gái của thương nhân, có chút tâm cơ cũng là chuyện thường.
Đúng lúc này, Ngọc Phi Yên nhận được tin tức gì đó, lấy ra ngọc phù.
Rồi sắc mặt thoáng nghiêm lại.
"Quân c·ô·ng t·ử, Phi Yên biết một việc, liên quan tới muội muội của ngài..."
"Vân Khê, nàng làm sao vậy?" Quân Tiêu d·a·o hỏi.
"Nàng đang ở Diệu Tinh lâu, hình như xích mích với người của t·h·i·ê·n Đình." Ngọc Phi Yên nói.
Các cự đầu của Vạn Giới thương hội đều có người dò thám nhau.
Nên khi có chuyện gì xảy ra, các gia tộc khác đều có thể nhanh chóng biết tình hình.
"Diệu Tinh lâu, là chỗ c·ắ·t đá à, nha đầu đó đến đó làm gì?"
"Theo tình hình có vẻ như người của T·h·i·ê·n Đình và Tô gia không có lý." Ngọc Phi Yên nói.
Thân phận của nàng là đích nữ của Ngọc gia.
Thấy Tô gia làm sai, nàng vui vẻ xem kịch.
Quân Tiêu d·a·o sững sờ, rồi nhàn nhạt lắc đầu đứng dậy.
"Không ngờ, vừa mới g·i·ế·t gà dọa khỉ, dạy dỗ Phượng Hoàng vũ tộc, giờ lại có chuyện này."
"Xem ra cách ta làm vẫn không có tác dụng răn đe."
Quân Tiêu d·a·o không quan tâm nguyên nhân xảy ra chuyện.
Vân Khê là một trong những giới hạn cấm kỵ của hắn.
Đừng nói động tới nàng, chỉ cần trêu chọc một chút thôi, Quân Tiêu d·a·o cũng sẽ cho đối phương biết rằng trên đời không có thuốc hối hận để uống.
...
Tầng chín Diệu Tinh lâu.
Tô Hoành nhíu mày nói.
"Cô nương Vân Khê, chỉ là một khối Nguyên thạch thôi, cần gì chứ?"
"Nếu không được thì cô chọn khối khác đi."
Tuy Tô Hoành vì chuyện của Tô Cẩm Lý mà không có thiện cảm với Quân Tiêu d·a·o.
Nhưng ghét vẫn là ghét, hắn không muốn đắc tội Quân Tiêu d·a·o và Vân tộc.
Vân Khê chỉ nhếch môi, mang theo chút bướng bỉnh.
Tang Du nói khối Nguyên thạch này đặc biệt, vậy thì chắc chắn nó có đặc biệt.
Nếu chỉ là nàng tùy ý muốn tặng quà cho Quân Tiêu d·a·o thì có lẽ sẽ đi chọn khối khác.
Nhưng...
Nàng muốn tặng Quân Tiêu d·a·o một món quà độc nhất vô nhị, đặc biệt.
Nếu có thể, nàng còn muốn cho Quân Tiêu d·a·o tất cả những thứ tốt nhất trên đời.
Nên, nàng không muốn bỏ cuộc.
Dù trong khối Nguyên thạch đó cuối cùng có thể không c·ắ·t ra được chí bảo gì thì nàng vẫn không từ bỏ.
Lúc cục diện đang giằng co, Một bóng người đột nhiên xuất hiện ở đó.
Rõ ràng đó là một người đàn ông trung niên mặc áo bào vàng.
Thấy người này, Nguyên Phong nở nụ cười.
Còn Diệp Vũ và Tần Khung thì trợn tròn mắt.
"Người Chiến tộc?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận