Bắt Đầu Đánh Dấu Hoang Cổ Thánh Thể

Chương 2670 - Toàn trường rung động



Chương 2670 - Toàn trường rung động




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Điều đáng ăn mừng chính là.
Ở sâu trong ngân hà hoàn chỉnh, hình như có chí cường giả bên Giới Hải chiến đấu cùng chí cường giả của Phệ tộc.
Cuối cùng Phệ tộc mới bắt đầu rút lui.
Đây không thể nghi ngờ là đã gián tiếp cứu vớt tính mạng của rất nhiều người.
“Vị chí cường giả thần bí kia rốt cuộc là ai nhỉ?”
“Đúng vậy, sẽ là đại nhân vật nào đây, nếu có sự giúp đỡ của vị đại nhân vật đó chúng ta chưa chắc đã sống sót trở về.”
“Tiền bối, ngài biết là vị nào ra tay giúp đỡ chúng ta không?”
Dưới quảng trường, âm thanh ầm ĩ đứt đoạn vang lên.
Một vài thiên kiêu hỏi một túc lão.
“Việc này...”
Vị túc lão kia cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, có chút mơ hồ chết lặng.
Từ khi nào ải Đông Lĩnh bọn họ lại có đại nhân vật ra tay thế, làm sao mà hắn không biết?
Hơn nữa, nếu có cường giả Đế cảnh ra tay thì đáng lẽ bọn họ phải biết mới đúng.
“Vị đại nhân vật kia đúng là có chút bất phàm, chắc hẳn là sự tồn tại chí cường chém chết Phệ tộc.”
Hạ Hầu Thần Tàng cũng mở miệng.
Lúc đó, thậm chí ngay cả tiểu đội số 9 của hắn cũng xuất hiện một vài nguy hiểm.
Nếu không phải vị đại nhân vật đó ra tay làm cho Phệ tộc rút lui thì e là Hạ Hầu Thần Tàng cũng phải trả cái giá lớn.
Cho nên, hắn cũng có chút cảm kích vị kia, muốn biết đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào.
“Chẳng lẽ là một đại nhân vật không muốn tiết lộ thân phận?”
Hoàng Phủ Tịnh của đế tộc Hoàng Phủ cũng đưa ra suy đoán.
Không thể không nói, dù ít hay nhiều thì việc thiên kiêu có thể sống sót trở về đều là nhờ có sự giúp đỡ của vị kia.
“Vì sao thiếu chủ còn chưa trở về?”
Mà đám người Vân Huyền Hư, Vân Ngọc Sênh không mấy quan tâm đến chuyện đó.
Bởi vì Quân Tiêu Dao còn chưa có trở về.
Lục Tinh Linh cũng dần cảm thấy lo lắng.
Mà lúc ấy, Truyền tống trận bên trong thành lũy Tam Hoàng bỗng nhiên sáng lên.
Một người mặc áo trắng bước ra từ bên trong.
Chính là Quân Tiêu Dao không chút tổn hại nào quay lại.
“Thiếu chủ...”
“Công tử...”
Đám người Vân Ngọc Sênh, Lục Tinh Linh đều nhanh chóng vây quanh.
“Thế mà lại không chết, đúng là may mắn.”
Hạ Hầu Thần Tàng nhìn thoáng qua, khẽ lắc đầu.
“Khiến chư vị lo lắng rồi, chẳng qua là đi đoạt lấy một số cơ duyên cho nên lâu như vậy mới trở về.”
Quân Tiêu Dao cười nhạt.
Mà sau đó, một túc lão cũng bắt đầu việc kiểm kê công huân.
Quân Tiêu Dao vô cùng tuỳ ý giao lệnh bài công huân ra.
Mà túc lão kia tìm tòi kiểm tra, trực tiếp ngây người tại chỗ.
Ông ta phải dụi hai mắt của mình.
“Tuổi của lão phu tuy không nhỏ nhưng cũng không hoa mắt đến mức như vậy chứ?” Túc lão lắc đầu.
Mà khi đó, sâu trong thành luỹ Tam Hoàng, một vòng ánh sáng chói lọi toả ra.
Một đồ quyển chìm nổi trong đó, chính là Thiên Địa Bảo Giám!
Lần này, ánh sáng mà Thiên Địa Bảo Giám phóng ra sáng lóa trước nay chưa từng có.
Thậm chí, trong hư không không còn có mưa hoa rơi xuống, vang lên từng tiếng ầm ầm.
Giống như đang nổ pháo mừng vì sự ra đời của Vương.
“Vãi chưởng, sao lại thế này?”
“Chẳng lẽ Vân Tiêu thiếu chủ có được công huân giống như lần trước sao?”
Một vài thiên kiêu hít sâu một hơi.
Huyết chiến thiên kiêu lần trước, Quân Tiêu Dao cũng lập được công huân lớn, làm cho Thiên Địa Bảo Giám có phản ứng.
Bây giờ lại như vậy.
Nhưng tại sao lại có cảm giác chuyện càng kinh người hơn nữa vậy?
Ầm ầm ầm!
Trong sự chấn động.
Công huân của Quân Tiêu Dao xuất hiện.
Mà tiếng ồn ào khắp nơi bên dưới ngay lập tức ngừng lại!
Giống như bị trắng trợn chặt đứt vậy!
Bọn họ nhìn thấy cái gì vậy?
Không phải công huân cấp sáu!
Cũng không phải công huân cấp năm giống như lần trước!
Thậm chí không phải công huân cấp bốn nghịch thiên!
Mà là công huấn cấp ba!
Xì xào...
Sau khi rơi vào khoảng tĩnh lặng ngắn ngủi.
Tiếng ồn ào náo động kinh người không gì sánh được bùng nổ khắp ải Đông Lĩnh!
“Mẹ nó, ta không nhìn lầm chứ, là công huân cấp ba đấy!”
“Vãi chưởng, công huân cấp ba, con mẹ nó đây là khái niệm gì thế?”
“Đậu má, công huân cấp ba, làm bguyên soái cũng chỉ cần như vậy thôi, tại sao lại có thể có chiến tích nghịch thiên như vậy cơ chứ?”
Thiên kiêu ở đây đều đến mức phải văng tục, nếu không thì không đủ để hình dung sự khiếp sợ của bọn họ.
Công huân cấp ba, đó là khái niệm gì chứ?
Dù cho ở thành lũy Tam Hoàng cũng tuyệt đó là công huân nghịch thiên.
Đừng nói những người mới mới đến rèn luyện như thế hệ trẻ bọn họ, coi như là một ít thế lực trước, thậm chí cấp Chuẩn Đế đều khó có thể đạt được công huân như vậy.
Công huân cấp ba thì có khái niệm gì?
Đó là công huân chỉ khi chém giết chí cường giả cấp Đại Đế của chủng tộc Hắc Họa thì mới có thể nhận được.
Nhưng mà Đại Đế chủng tộc Hắc Họa là thứ mà ai cũng có thể giết hay sao?
Cho nên công huân cấp ba cho dù là tìm kiếm khắp thành luỹ Tam Hoàng thì cũng như là đãi vàng trong cát, khó có thể tìm ra.
Không phải là chí cường giả nào của thế hệ trước cũng đều có được.
Với người trẻ thì dù có mơ cũng không mơ được như vậy, bởi vì nó rất là chuyện rất khó làm được!
“Vân Tiêu thiếu chủ rốt cuộc đã làm chuyện nghịch thiên gì mới có được công huân như vậy chứ...” Có thiên kiêu vẻ mặt dại ra.
Mọi người bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
“Lẽ nào... vị chí cường giả thần bí kia...”
Một thiên kiêu khác cổ họng có chút khô khốc, không dám tin nói.
Vô số ánh mắt ngạc nhiên hoảng sợ tập trung nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
Đầu óc Hạ Hầu Thần Tàng bỗng chốc trắng xoá, không dám tưởng tượng.
Vị chí cường giả mà hắn cảm kích kia thế mà lại là Quân Tiêu Dao?
Hoàng Phủ Tịnh hít sâu một hơi, ánh mắt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.
Cho dù là túc lão đã quen với sóng gió thăng trầm thì vẫn có cảm giác choáng váng, chuyện này cũng quá mức ly kỳ đi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận