Bắt Đầu Đánh Dấu Hoang Cổ Thánh Thể

Chương 1856 - Quân Tiêu Dao kéo lông dê



Chương 1856 - Quân Tiêu Dao kéo lông dê




Chương 1856: Quân Tiêu Dao kéo lông dê
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Diệp Cô Thần rút ra một thanh kiếm, gây nên động tĩnh lớn đến dữ dội. Kết quả Quân Tiêu Dao lại tùy tiện rút ra một thanh khác giống như hái một quả trái cây.
Nhưng càng làm người ra mở rộng tầm mắt còn ở phía sau, chỉ thấy Quân Tiêu Dao suy nghĩ một chút, sau đó lại tung ra Đại La Kiếm Thai.
Đại La Kiếm Thai cũng bắt đầu hấp thu tinh túy của chuôi kiếm này.
Tuy rằng Đại La Kiếm Thai tiến giai thành đế binh, nhưng hiển nhiên tiềm lực của nó không chỉ có như thế.
Nhìn thấy có hiệu quả, mắt Quân Tiêu Dao hơi sáng lên, tiếp tục rút ra chuôi kiếm thứ hai.
Sau đó là thứ ba, thứ tư, thứ năm…
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao rút kiếm giống như rút củ cải, thiên kiêu ở đây đều trừng đôi mắt đến tròn xoe, cằm suýt nữa đã rớt xuống mặt đất.
Phải biết rằng, kiếm này cũng không phải tùy tùy tiện tiện là có thể rút ra.
Mỗi một thanh đều đại diện cho sự truyền thừa và tán thành của một tổ tiên Kiếm Trủng. Trong những thiên kiêu leo lên đỉnh trước kia, người có thể rút ra một thanh cũng đã xem như thực không tồi.
Thế mà tới phiên Quân Tiêu Dao lại biến thành rút củ cải, thu bắp, thu hoạch từng mảnh từng mảnh.
Nhưng mấy chục hô hấp ngắn ngủn sau, Quân Tiêu Dao đã rút ra mười mấy chuôi kiếm, tất cả đều được Đại La Kiếm Thai hấp thu.
Sự sắc nhọn Đại La Kiếm Thai phun ra nuốt vào càng hung hiểm hơn, hoa văn phi tiên trên đó cũng càng rõ ràng.
Quân Tiêu Dao không có hứng thú trở thành truyền nhân của Kiếm Trủng, nhưng dù sao cũng phải vớt chỗ tốt mới được đúng không?
Lúc này, trong hư không, thân thể Kiếm Thất hiện hóa ra, ông ta cũng ngồi không yên.
Còn như vậy nữa thì kiếm khí truyền thừa của Kiếm Trủng đều bị Quân Tiêu Dao nhổ sạch, vậy còn truyền thừa như thế nào nữa?
Kéo lông dê cũng không phải kéo như vậy.
Lông sắp bị kéo trọc rồi.
“Khụ... Cái kia... Cũng dừng được rồi.” Kiếm Thất ho khan một tiếng và nói.

Quân Tiêu Dao tạm thời ngừng lại, lúc này hắn mới phát hiện hình như mình làm hơi quá.
Dù sao chỉ có mấy chục kiếm khí truyền thừa, thế mà một mình Quân Tiêu Dao đã luyện hóa mười mấy cái.
Cũng khó trách Kiếm Thất đứng ngồi không được.
Kiếm Thất âm thầm truyền âm bằng thần niệm: “Quân Tiêu Dao, cho Kiếm Trủng bọn ta chút mặt mũi đúng không, thu thần thông đi.”
Hiện tại Kiếm Thất giống như lão bản của tiệc đứng, Quân Tiêu Dao chính là một dạ dày vương ăn mãi không no.
Còn như vậy nữa thì cửa hàng sẽ bị ăn suy sụp.
Nói không chừng truyền thừa của Kiếm Trủng sẽ kết thúc trong tay Quân Tiêu Dao. Chuyện này truyền ra thì chắc chắn Kiếm Trủng sẽ trở thành một trò cười.
Đường đường là vùng cấm sinh mệnh, kết quả lại sắp bị người ta đào mất gốc rễ.
“Coi như ta Kiếm Trủng nợ ngươi một ân tình.” Kiếm Thất tiếp tục nói.
Ông ta cũng biết bối cảnh của Quân Tiêu Dao hùng hậu, có lẽ không có hứng thú gia nhập Kiếm Trủng.
Nhưng dù sao Kiếm Trủng cũng là một trong thập đại vùng cấm, ân tình này cũng rất nặng.
Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười, cũng rất biết điều.
Trên thực tế, cái nhìn của hắn đối với Kiếm Trủng cũng không tệ lắm.
Kiếm Trủng chưa bao giờ tham gia đại náo động, hơn nữa Diệp Cô Thần cũng có quan hệ sâu xa với Kiếm Trủng.
Quân Tiêu Dao cũng muốn đắp nặn quan hệ tốt với Kiếm Trủng, dù sao cũng chưa chắc phải đắc tội toàn bộ thập đại vùng cấm, điều này không có chỗ tốt gì với Quân Tiêu Dao cà.
Nếu có thể có được hữu nghị của mấy vùng cấm thì nói không chừng về sau còn có thể phát huy tác dụng lớn
Từ trước đến nay Quân Tiêu Dao luôn thích phòng ngừa chu đáo, lên kế hoạch sẵn sàng hết mọi chuyện.
Nhìn thấy cuối cùng Quân Tiêu Dao cũng dừng tay, Kiếm Thất âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lấy biểu hiện của Quân Tiêu Dao thì gia nhập Kiếm Trủng quả thực là dư dả, thậm chí đã đủ làm Kiếm Trủng mượn sức.
Những người khác đều cầu bái vào Kiếm Trủng. Mà Quân Tiêu Dao lại là nhân vật Kiếm Trủng muốn mượn sức, nhưng lại không chiếm được.
Đến đây thì mọi chuyện đã xem như hạ màn.
Quân Tiêu Dao và Diệp Cô Thần đều rút được kiếm của Kiếm Trủng ra.
Khác với Quân Tiêu Dao, trong mắt Diệp Cô Thần chỉ có một thanh kiếm, chính là chuôi mộc kiếm có khắc hai chữ Cầu Bại kia.
Khi nắm chuôi mộc kiếm này trong tay, Diệp Cô Thần cảm thấy mình như nắm lấy toàn bộ thế giới.
Ngay sau đó, chuyện kinh dị đã xảy ra.
Thí Đế Kiếm của Diệp Cô Thần lại chủ động dung nhập vào mộc kiếm kia.
“Ông bạn già, ngươi...” Diệp Cô Thần kinh ngạc.
Đối với một kiếm tu mà nói, làm bạn với hắn lâu nhất không phải thân nhân, ái nhân, mà là kiếm.
Càng đừng nói là người có tâm tính đạm mạc như Diệp Cô Thần, chỉ có kiếm mới là chấp nhất cả đời hắn. Nhưng Thí Đế Kiếm lại chủ động dung nhập.
Trong mắt Diệp Cô Thần hiện ra một tia thoải mái.
“Ông bạn già, ngươi không biến mất, mà là thay đổi cách khác để làm bạn với ta.”
Diệp Cô Thần dùng một tay phất qua Cầu Bại kiếm.
Rõ ràng chỉ là một thanh mộc kiếm có chút nứt nẻ hủ bại, lại cảm giác như ẩn chứa mũi nhọn lạnh thấu xương nhất thế gian.
Đây... Là bội kiếm của ai?
Mà lúc này, Quân Tiêu Dao cũng lộ ra một tia suy nghĩ.
Kiếm đã rút ra.
Kiếm Thất từng nói qua, ở núi Thiên Kiếm còn có một thanh kiếm đặc thù.
Nếu có thể khiến chuôi kiếm này cộng minh thì có tư cách trở thành truyền nhân của Kiếm Trủng.
Nhưng chuôi kiếm này ở nơi nào?
Đúng lúc này, toàn bộ núi Thiên Kiếm bắt đầu nổ vang run rẩy, cứ như muốn sụp xuống.
Kiếm Thất thấy thế thì trong mắt cũng lộ ra một tia hiểu rõ.
Hắn phất một tay qua, một luồng sức mạnh pháp tắc thổi quét ra.
“Được rồi, rèn luyện Kiếm Trủng kết thúc, có tư cách lưu lại nơi đây, chỉ có hai người Quân Tiêu Dao và Diệp Cô Thần.”
“Những người còn lại tạm thời rời đi đi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận