Bắt Đầu Đánh Dấu Hoang Cổ Thánh Thể

Chương 1550 - Vị Đại Đế khóc lóc thê lương không còn gì để nói



Chương 1550 - Vị Đại Đế khóc lóc thê lương không còn gì để nói




Chương 1550: Vị Đại Đế khóc lóc thê lương không còn gì để nói
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Điều này nằm ngoài dự kiến của hắn.
Trong mắt thế nhân, Vô Chung Đại Đế là anh hùng, là thần minh.
Ông có đại ái, có bác ái, cứu vớt hàng tỷ vạn sinh linh, hoàn thành sứ mệnh một mạch Thánh thể.
Nhưng bây giờ.
Trước mặt Quân Tiêu Dao
Không phải vị anh hùng cao lớn vĩ ngạn như thần kia.
Mà chỉ là một nam tử túng quẫn ghé vào bên quan tài mà khóc ròng.
Đại Đế cũng sẽ khóc sao?
Quân Tiêu Dao cũng hơi hoảng hốt.
Có thể nói, có thể tu luyện tới giai đoạn Đại Đế, không nói đến vô cảm vô tình, chí ít cũng là đạo tâm viên mãn.
Có thể dễ dàng khống chế mọi cảm xúc.
Bởi vì bọn họ đã nhìn thấu rất nhiều hư ảo trên thế gian, nhìn thấu tận nguồn gốc.
Có thể nói, với nhân vật cấp Đại Đế, tất cả thất tình lục dục, hỉ nộ ái ố, đều có thể dễ dàng chặn lại, thậm chí là vứt bỏ.
Đây cũng là nguyên nhân mà một số tồn tại vô thượng trên cửu thiên cấm khu lại nhấc lên náo động hạo kiếp vô tận.
Bởi vì, bọn họ đã từ bỏ mọi tình cảm sinh linh từ lâu.
Chỉ còn lại sự truy cầu trường sinh và thành tiên lãnh khốc!
Mà bây giờ, Quân Tiêu Dao lại thấy một tôn Đại Đế đang đau lòng khóc lóc.
Đây là một Đại Đế đó!
Chớ nói chi là Vô Chung Đại Đế còn là đạo thai Tiên Thiên Thánh thể, thực lực thực sự của ông chắc chắn không chỉ là Đại Đế.
Vô Chung Đại Đế chỉ là một danh hào, chứ không phải vì tu vi của ông chỉ cực hạn tới cấp Đại Đế này.
Nhưng bây giờ có một vị chí cường giả luôn đứng đầu trong cổ sử.
Lại đang khóc một cách đau lòng như một đứa trẻ.
Mâu thuẫn này khiến người ta không biết nói gì nữa.
Quân Tiêu Dao lại thấy được bên cạnh ông có một tảng đá hình khối bia.
Trên đó có viết một hàng chữ bằng máu tươi.
Thứ khứ vô quy kỳ
Sinh tử lưỡng mang mang.
(Chuyến này đi không về
Cách một tầng sinh tử)

Xem như Quân Tiêu Dao đã hiểu được sau khi bình loạn Vô Chung Đại đế đã đi đâu.
Ông cõng quan tài băng của Tây Vương Mẫu đi tới Đê Bá, tới Giới Hải.
Nhưng vì sao?
Quân Tiêu Dao đầy nghi hoặc.
Vô Chung Đại đế mang theo thi thể Tây Vương Mẫu đi tới Giới Hải, chẳng lẽ trong Giới Hải có phương pháp giúp người ta phục sinh?
Quân Tiêu Dao cho rằng nó không tồn tại.
Nếu có, làm gì có chuyện Vô Chung Đại đế tìm đến đó tới tận bây giờ vẫn chưa từng hiện thế, không có lấy tí động tĩnh nào.
Đặc biệt là Tây Vương Mẫu, nếu quả thực được Vô Chung Đại đế hồi sinh.
Vậy chắc chắn bà sẽ quay lại Dao Trì Thánh địa xem xét.
Chứ không phải bỏ mặc Dao Trì Thánh địa xuống dốc tới tận bây giờ.
Cho nên, đại khái chắc hẳn Vô Chung Đại đế đã thất bại.
Nhìn hai câu thơ khắc trên tấm bia đá này.
Quân Tiêu Dao cũng nhịn không được mà khe khẽ thở dài.
Chắc chắn Vô Chung Đại đế là vị đặc biệt nhất trong số vô số Đế giả.
Tu luyện tới mức Đại Đế đạo tâm sẽ hòa hợp.
Cho dù thân nhân vẫn lạc trước mặt mình cũng sẽ không khiến bọn họ xao động mấy.
Mà Vô Chung Đại đế, cho dù đã tu luyện tới cảnh giới chí cao vẫn giữ được tính tình ban đầu, có được trái tim chân thành.
Vì người mình yêu mà đau lòng rơi nước mắt.
“Lần này đi không về, sinh ly tử biệt.”
Quân Tiêu Dao đọc hai dòng chữ khắc trên tảng đá.
Bỗng nhiên, hắn hơi nhúc nhích.
Trong mắt lóe lên chút suy tư.
Sau đó, hắn hơi chắp tay với Vô Chung Đại đế.
Một tay mò xuống dưới tảng đá.
Đất bên dưới tảng đá đặt đấm bia rất kiên cố.
Dù sao thì quy tắc của Đê Bá thế giới cũng khác với Tiên Vực.
Không có thực lực Đạo Tôn trở lên rất khó phá được nơi này.
Quân Tiêu Dao cũng phóng xuất ra khí tức đạo thai Chuẩn Tiên Thiên Thánh của mình.
Cuối cùng thổ nhưỡng đã bị phá vỡ.
Một góc kinh văn hiện ra.
Quân Tiêu Dao sáng mắt nhặt lên.
Đây là một cuốn sách vàng rực rỡ.
Nhìn qua thì chất liệu của nó khống như kim loại mà không phải kim loại, như gỗ mà không phải gỗ.
Quân Tiêu Dao mở ra xem qua.
Chữ cổ chi chít, mang theo vài phần huyền ảo xưa nay chưa từng có.
Có đường vân đại đạo chảy xuôi, có cả đạo uẩn chí cao lan tỏa.
Mỗi một chữ mỗi một dấu đều như kim thiết đổ xuống, lại sáng lạn như sao trên trời.
Người bình thường nhìn thấy sẽ mù hai mắt.
Đây không phải kinh văn mà người thường có thể xem.
Nhưng Quân Tiêu Dao thì khác. Hắn thôi động khí tức đạo thai Chuẩn Tiên Thiên thánh thể, dùng khí huyết Thánh thể che hai mắt.
Cuối cùng mới thấy rõ được chữ ghi trên đó.
Vô Chung Đế Kinh.
Quân Tiêu Dao nhận ra được bản kinh văn này.
Đây mới là Đại Đế kinh văn thực sự!
Là pháp môn của Vô Chung Đại Đế!
Có rất nhiều thần thông, công pháp, đạo văn trận pháp, cảm ngộ tu đạo vân vân mà Vô Chung Đại đế để lại.
Mà quan trọng hơn là, trong đó còn có cảm ngộ và phương pháp tu luyện dành cho đạo thai Tiên Thiên thánh thể.
Với Quân Tiêu Dao, đây là thứ quý giá nhất, quả thực là bảo vật vô giá.
Bởi vì Quân Tiêu Dao mới ngẫu nhiên dung hợp ra được đạo thai chuẩn Tiên Thiên Thánh Thể khi đánh dấu bản nguyên.
Còn về đạo thai Tiên Thiên Thánh thể thực sự như thế nào thì quả thực hắn không có chút đầu mối nào.
Vào lúc này, Vô Chung Đế kinh của Vô Chung Đại đế vô cùng trân quý.
“Vô Chung Đế kinh này quá trân quý, thực sự vô giá, tiên căn Lục Đạo Luân Hồi không thể so được.”
“Với người bình thường, Vô Chung Đế kinh tuyệt đối là chí bảo.”
“Mà với ta mà nói, thứ này là bảo vật vô giá!”
Hai mắt Quân Tiêu Dao sáng lấp lánh.
Đây chắc chắn là niềm vui ngoài ý muốn.
Chỉ e chính đại trưởng lão đã mời hắn tới Hư Thiên giới cũng không ngờ được Quân Tiêu Dao lại có thể có được thứ này.
Mà vì sao Vô Chung Đế kinh lại ở đây?
Nguyên nhân rất rõ ràng.
Trước khi tới Giới Hải, Vô Chung Đại đế sợ mình một đi không trở lại.
Tuy ông là đạo thai Tiên Thiên Thánh thể danh chấn vạn cổ.
Nhưng từ xưa tới nay Vô Biên Giới Hải vẫn là cấm địa tuyệt đối.
Dù là Vô Chung Đại đế cũng không chắc chắn mình có thể bình yên từ Giới Hải về.
Cho nên, trước khi rời đi, ông đã để lại tinh túy cảm ngộ cả đời mình, cũng chính là Vô Chung Đế kinh, chờ người có duyên tới.
Mà trên thế gian này còn có ai có tư cách đạt được Vô Chung Đế kinh hơn Quân Tiêu Dao?
Quân Tiêu Dao mừng như nhặt được chí bảo, cất thật kỹ.
Vô Chung Đế kinh phức tạp hoàn toàn không kém gì Tiên kinh, cần một thời gian dài để lĩnh hội, một sớm một chiều không thể lý giải thấu triệt được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận