Bắt Đầu Đánh Dấu Hoang Cổ Thánh Thể

Bắt Đầu Đánh Dấu Hoang Cổ Thánh Thể - Chương 3603: Thác Bạt Cổ Tộc thiên kiêu, chân đạp Thác Bạt Chiến Dã (length: 8558)

Hi Trúc dù không phải dạng mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Nhưng cũng thân thể nhỏ nhắn mềm mại, da trắng mỹ mạo, tóc xanh sáng như soi gương, ngũ quan tựa ngọc mài tinh xảo.
Giờ phút này cùng nam tử bên cạnh cười nói, nụ cười nhẹ nhàng, lộ ra vẻ đẹp lay động lòng người hơn.
Khiến một đám người đều ngây người.
Bất quá, cũng không thể trách Hi Trúc.
Không phải nàng quá dễ bị dao động.
Mà là Quân Tiêu Dao quá sở khanh, à không, là kinh nghiệm phong phú.
Chỉ vài ba câu, thu phục Hi Trúc bực này nữ tử, là chuyện đương nhiên.
Huống hồ, Hi Trúc tu luyện Kiếm đạo.
Mà Quân Tiêu Dao đối Kiếm đạo, tự nhiên không cần nói nhiều.
Không chỉ có được Kiếm đạo Thiên Tâm.
Còn có Ma Kiếm Vương Kiếm đạo ma tâm.
Hai thứ chồng chất, Quân Tiêu Dao tạo nghệ Kiếm đạo, thực sự đạt tới đỉnh phong.
Tự nhiên càng dễ hấp dẫn Hi Trúc.
Một đường đến, Hi Trúc luôn thảo luận cùng hắn về các loại công pháp thần thông, Kiếm đạo.
Càng đi sâu trao đổi.
Càng hiểu rõ tài năng của Quân Tiêu Dao.
Tầm mắt của hắn, hiểu biết về tu luyện, Kiếm đạo.
Hi Trúc cảm thấy, dù là các bậc tiền bối trong tộc, cũng kém xa.
Cho nên một đường đi, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
"Chư vị..." Hi Trúc hoàn hồn, cũng gật đầu nhẹ với đám người.
"Hi Trúc, hiếm thấy đó, lúc nào cũng một mình tu hành mà ngươi, lại cùng người khác đến đây." Thiên kiêu Ma nhãn tộc nói.
"Vị công tử này, là ta lúc lịch luyện ở Vô Ngân hải, ngẫu nhiên gặp." Hi Trúc nói.
Nghe vậy, mọi người cũng liếc nhìn Quân Tiêu Dao đánh giá.
Không dò xét ra khí tức nội tình.
Bất quá khí tức bất tử vật chất, cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
Lúc này, ánh mắt Thác Bạt Chiến Dã, rơi trên người Quân Tiêu Dao.
"Ngươi là ai, đến từ tộc nào?"
Đối mặt chất vấn của Thác Bạt Chiến Dã.
Quân Tiêu Dao hoàn toàn không để ý.
"Ngươi..." Thác Bạt Chiến Dã nhíu mày.
Hi Trúc biết, Thác Bạt Chiến Dã là kẻ phiền phức, cũng là người theo đuổi nàng.
Nàng giải thích qua về lai lịch của Quân Tiêu Dao.
Cũng chính là cái lý do thoái thác đó.
Sau khi nghe, Thác Bạt Chiến Dã nói: "Hi Trúc, đừng có người không rõ lai lịch nào cũng dẫn về, nhỡ đâu là thám tử của Thương Mang thì sao?"
Lời này của Thác Bạt Chiến Dã khiến mọi người xung quanh câm nín.
Rõ ràng, bọn họ đều cho rằng Thác Bạt Chiến Dã ghen, gây sự.
Bất tử vật chất nồng đậm thế này, sao có thể là tu sĩ Thương Mang.
Huống hồ có khói xám Thâm Uyên ngăn cách, bên kia cũng không thể dễ dàng để tu sĩ Thương Mang trà trộn vào.
Bọn họ đều cảm thấy Quân Tiêu Dao bị vạ lây.
"Ta muốn làm thế nào, chắc còn chưa đến lượt công tử Thác Bạt chỉ bảo?" Hi Trúc lông mày cũng nhíu lại.
"Ta đây là muốn tốt cho ngươi thôi."
Thác Bạt Chiến Dã nói xong, lại nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
"Ta là Thác Bạt Chiến Dã của Thác Bạt Cổ Tộc, tuy không biết lai lịch ngươi ra sao, nhưng vẫn là cách Hi Trúc xa một chút."
Thác Bạt Cổ Tộc, trong phản tộc, thế lực uy vọng không nhỏ.
Thêm địa vị của Thác Bạt Chiến Dã trong Thác Bạt Cổ Tộc.
Hắn có trọng lượng không nhỏ.
Thấy vậy, một ít tu sĩ các thế lực xung quanh đều ném cho Quân Tiêu Dao ánh mắt thương hại đồng cảm.
Đây quả là vô duyên vô cớ bị nhắm vào.
Hi Trúc vừa muốn nói gì.
Ngay sau đó, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng.
Chỉ thấy bóng người lóe lên.
Quân Tiêu Dao đạp một cước.
Tốc độ của hắn nhanh đến mức, Thác Bạt Chiến Dã cũng trở tay không kịp.
Hắn cảm thấy một luồng lực lượng sôi trào khó mà cản nổi, đánh tới.
Trực tiếp đánh hắn bay đi, miệng phun máu tươi, lẫn mảnh vỡ nội tạng.
Xương ngực gãy không biết bao nhiêu cái.
Sau đó Quân Tiêu Dao một cước, không chút nể nang, giẫm lên mặt Thác Bạt Chiến Dã, ép hắn xuống đất.
Mọi người xung quanh đều choáng váng!
Hoàn toàn không ngờ sẽ thấy cảnh này.
Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt.
Khiến người ta không kịp phản ứng.
"Hi Trúc cô nương, ngươi có thể nhẫn nhịn lũ ruồi nhặng ồn ào dây dưa này, cũng coi như có sự nhẫn nại."
Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.
Đến Hi Trúc cũng sững sờ một lúc mới phản ứng được, miệng nhỏ ngạc nhiên hơi hé mở.
Tuy Thác Bạt Chiến Dã quả thực đáng ghét.
Nhưng Hi Trúc cũng phải thừa nhận, thực lực hắn rất mạnh, thuộc hàng top.
Nhưng giờ phút này, chỉ trong nháy mắt, vậy mà bị Quân Tiêu Dao trấn áp.
Hơn nữa còn là phương thức nhục nhã như thế.
"Ngươi... Muốn chết!"
Thác Bạt Chiến Dã cực kỳ tức giận, hắn chắc chắn phản kháng.
Trên người có đạo đạo huyết văn cổ xưa lưu chuyển, mang theo một hơi thở tự nhiên rất cổ xưa.
"Là loại thể chất đặc thù!"
Thấy biến hóa của Thác Bạt Chiến Dã, mấy người xung quanh vội vàng lùi lại.
Thác Bạt Chiến Dã, thân mang một loại thể chất đặc thù rất cổ, thần lực vô tận.
Hắn từng dùng lực lượng thân thể, xé nát một yêu nghiệt cùng cấp của Thương Mang, có thể nói cực kỳ hung hãn.
Rống!
Thác Bạt Chiến Dã phát ra tiếng gầm như dã thú, thân thể nhanh chóng bành trướng.
Thần lực cuồng mãnh, trong cơ thể hắn mạnh mẽ lưu chuyển, phảng phất Man Thần nhập thể.
Mọi thứ xung quanh trong nháy mắt hóa thành tro tàn, thiên kiêu xung quanh cũng nhanh chóng rút lui.
Mắt họ lộ vẻ hứng thú, muốn thấy một trận long tranh hổ đấu.
Nhưng mà...
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn thản nhiên.
So thần lực?
Đây chẳng phải là múa rìu trước mặt thợ?
So cái gì không tốt, lại so sức mạnh thân thể với hắn?
Ầm ầm!
Trong cơ thể Thác Bạt Chiến Dã, có vô tận cổ văn ngút trời, như muốn lật trời, khí thế chấn động kinh người.
Nhưng mà, Quân Tiêu Dao vẫn giẫm một cước!
Rất đơn giản, không màu mè.
Phụt phụt!
Cổ văn trên người Thác Bạt Chiến Dã, trong nháy mắt bị phá!
Nếu như nói thần lực hắn bắn ra là một tảng đá lớn.
Vậy lúc này, hắn cảm thấy như bị một ngọn Thái cổ cự nhạc đè nghiến, hoàn toàn không thể động đậy.
Két két!
Một chuỗi âm thanh đổ vỡ vang lên!
Đó là tất cả xương cốt trong cơ thể Thác Bạt Chiến Dã, bị từng khúc nghiền nát!
Nỗi đau này, có thể tưởng tượng được.
Dù Thác Bạt Chiến Dã là kẻ như vậy, cũng không nhịn được phát ra tiếng thét, toàn thân mồ hôi lạnh, khóe miệng chảy máu.
Vì lần này là hội nghị thiên kiêu, nên không có tiền bối nào đến đây.
Chỉ vài người hầu của Thác Bạt Cổ Tộc, thấy cảnh này, dù sắc mặt tái nhợt, nóng ruột vô cùng, cũng không dám tiến lên.
Ngay cả Thác Bạt Chiến Dã cũng không có chút sức phản kháng nào.
Bọn họ đi lên, chẳng khác gì chịu chết?
Thấy xương cốt của Thác Bạt Chiến Dã vang lên răng rắc, từng khúc nát bấy.
Toàn bộ thiên kiêu phản tộc xung quanh, đều thấy rùng mình, khóe mắt run rẩy, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng.
Nam tử tóc trắng bí ẩn này, quá hung hãn!
Tuy phản tộc quen với chém giết, từng người dũng mãnh thiện chiến.
Nhưng như vậy cũng quá dữ dội.
Bất quá Quân Tiêu Dao cũng không giết Thác Bạt Chiến Dã.
Dù sao hắn hiện giờ là ẩn mình tiến vào, nếu giết Thác Bạt Chiến Dã, sẽ có chút phiền phức.
"Nhớ kỹ, không có thực lực, thì đừng xen vào chuyện người khác."
Quân Tiêu Dao thả chân ra.
Mặt Thác Bạt Chiến Dã bị giẫm đến lõm cả xuống.
Nếu không phải Quân Tiêu Dao không giết hắn.
Một cước này, đủ đạp nát đầu hắn, cả Nguyên Thần cũng không thoát được.
Quân Tiêu Dao ánh mắt nhàn nhạt dưới lớp mặt nạ quét qua.
Trước đó, những thiên kiêu yêu nghiệt còn suy đoán, dò xét hắn.
Giờ phút này từng người lùi lại, ánh mắt không dám đối diện với hắn.
Quả nhiên, ở đâu cũng vậy.
Mãi mãi vẫn dùng nắm đấm để nói đạo lý…
Bạn cần đăng nhập để bình luận