Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý

Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý - Chương 99: Rời đi Xích tinh (length: 3960)

"Ngươi đừng quan tâm ta là bên nào." Văn Kiêu cằm hất về phía đông, nói với La Bích: "Nhìn thấy đống nham thạch kia không? Ở đó cũng có một gốc Mật Qua ương, ngươi có muốn không?"
"Muốn chứ." La Bích mừng rỡ, gốc Mật Qua ương ở chỗ này đã không sống nổi, căn bản không có giá trị để di chuyển về trồng, hơn nữa quả Mật Qua trong tay nàng nhìn là biết còn non, hạt giống bên trong có dùng được không còn chưa biết. Nếu còn một gốc sống thì tốt quá rồi.
"Ta dẫn ngươi đến." Văn Kiêu dẫn đường phía trước, La Bích cùng những người khác theo sau.
Gốc Mật Qua ương kia mọc ở giữa đống nham thạch, cây rất nhỏ, ước chừng dài mười centimet, chia ra hai nhánh dây leo, mấy cái lá cây vừa nhỏ vừa hẹp, trông có vẻ không tốt. La Bích cũng không chê dáng vẻ không đẹp! Chỉ cần dời về còn sống là được.
"Có chậu trồng cây hoặc hộp giấy gì đó không?" Nàng quay đầu hỏi những người khác.
Phượng Lăng và Hoa Nhiên đều không có, Lệ Phong giống như ảo thuật lấy ra một cái chậu trồng bằng gỗ: "Ta có."
"Ta muốn đem gốc Mật Qua ương này dời về, ngươi cho ta mượn dùng chậu trồng cây được không?" La Bích thương lượng với hắn.
"Cứ dùng đi, một cái chậu trồng cây thôi mà, tặng cho ngươi." Lệ Phong xua tay, đội đi săn của bọn họ lần này toàn nhờ La Bích lấy ra đá năng lượng cao cấp và dịch năng lượng, mới thu hoạch được nhiều vật tư như vậy, một cái chậu trồng cây có đáng gì, hắn rất sẵn lòng cho.
"Cảm ơn."
La Bích ghi nhớ ân tình của Lệ Phong, trước khi di chuyển thì đổ một bình nước vào gốc Mật Qua ương, sau đó xúc một ít đất vào chậu, lúc này mới cẩn thận dùng xẻng dời Mật Qua ương vào chậu.
Sau đó mấy người chuẩn bị tiếp tục tìm linh thực, lúc La Bích đi vòng qua đống nham thạch, mắt chợt lóe lên. Hả? La Bích không thấy rõ đó là cái gì, nhìn chằm chằm vào chỗ kia đang suy nghĩ, cái vật kia "uỵch" một tiếng, vây cá lóe lên rồi biến mất.
Đúng lúc này La Bích thấy rõ, đó là một con gà rừng, nàng mừng rỡ chỉ vào chỗ đó: "Ở đó có một con gà rừng."
"Ở đâu?"
Tưởng Nghệ Hân là người đầu tiên chạy về phía sau đống nham thạch, những người khác cũng xúm lại, gà rừng là loài gà thời cổ Địa Cầu sinh sôi biến dị mà thành, thịt ngon và giá trị dinh dưỡng cực cao, một con gà đuôi phượng có thể bán được mười ngàn tinh tế tệ, không thể để nó chạy mất.
Gà rừng không dễ bắt, mấy người dù đã bước nhẹ chân, vẫn kinh động đến con gà rừng đang kiếm ăn trong đống nham thạch, mấy con vỗ cánh bay ra. Mọi người nhìn thấy thì vui mừng, lại có năm con, đều là loại Ô Phượng gà có giá trị dinh dưỡng phi thường cao, loại gà này phụ nữ mang thai ăn bổ nhất, giá cả còn đắt hơn gà đuôi phượng.
Lệ Phong ra hiệu, mọi người cùng nhau tiến lên bao vây chặn bắt.
Gà rừng không có hình thể to lớn như dị thú, bay không cao nhưng rất giỏi giãy giụa, chiến sĩ Lôi Diễm chiến lực mạnh cũng không thể dùng dị năng với gà rừng, cả đám tốn không ít sức mới bắt được năm con Ô Phượng gà.
Lệ Phong và những người khác không có ý định giữ gà rừng, dùng dây thừng trói chúng lại cẩn thận, Lệ Phong nói với La Bích: "Lôi Diễm chiến sĩ chúng ta không yếu đuối như các cô, thịt gà Ô Phượng rất ngon và bổ, năm con này cho cô."
La Bích có chút bất ngờ, khách sáo vài câu thấy Lệ Phong bọn họ thực sự muốn cho, nên cũng không nói gì thêm. Nàng lấy từ trong vòng tay chứa đồ mấy khối đá năng lượng cao cấp, mỗi người cho một khối.
"Cầm lấy dùng đi."
Mấy người mừng rỡ thu lấy. Một giờ chiều, Sở Bình và Tiết Nhuận đến thương lượng việc Tần Dịch Lãng cùng rời đi.
Tần Dịch Lãng do dự một chút, triệu tập đội viên lên phi thuyền, cùng đội đi săn của Sở Bình rời khỏi Xích Tinh. Đến khi bọn họ trở lại Chích Hoàng tinh thì đã ba giờ sau, bên này vẫn đang mưa dầm, những hạt mưa tí tách không lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận