Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý

Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý - Chương 88: Đi bộ chơi (length: 3787)

"Sao lại trở lại rồi?" Thiệu Thần thấy nàng hớt ha hớt hải chạy về, còn tưởng xảy ra chuyện gì.
"Đừng để ý ta." La Bích xua tay, một mạch chạy đến sau lưng Phượng Lăng, lớn tiếng nói: "Phượng Lăng, ta qua bên kia chơi." Ngón tay chỉ về phía sau các đội đi săn khác, nàng vừa mới chạy từ đó về.
Phượng Lăng vẫn luôn chú ý đến La Bích, trong lòng hắn nắm chắc, chỉ cần không ai khinh dễ nàng là được. Hắn vung ra một tia chớp, liếc nhìn hướng đó, nói: "Đi đi, đừng quên mở lồng phòng ngự, đừng chạy xa quá."
Tần Dịch Lãng liếc mắt nhìn qua, lại quay đầu trở lại, tiện tay vung kiếm đánh ra mấy quả cầu lửa mạnh mẽ, gϊếŧ chết mấy con dị thú trưởng thành, coi như là xem phần nữ nhân kia lấy ra nhiều đá năng lượng cao cấp như vậy, cứ để nàng đi chơi đi.
"Ai, biết rồi." La Bích cười hì hì đáp một tiếng, sờ lấy cổ tay trái xoa xoa lên trên địa bàn của mình, lại vui vẻ hài lòng chạy đến chỗ người khác ngầm xoa xoa đoạt con mồi.
"Có gì mà cao hứng, có bệnh." Nữ nhân mặc sa y màu đỏ nhạt rất chướng mắt La Bích, còn nguyên nhân ư? Đến chính nàng cũng không nói được, chỉ là chán ghét người này.
Một người trong đó mặc sa y màu hà sắc lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía người nam nhân tuấn mỹ đang vung kiếm như mưa nói: "Kia là nam nhân của nàng sao? Ngược lại là rất sủng nàng, lúc này còn để nàng chơi."
Nữ nhân mặc sa y đỏ nhạt cúi đầu không lên tiếng nữa, sau đó ai cũng không nói gì, lập tức cướp thu hoạch con mồi mới là chủ yếu nhất, ai rảnh rỗi như La Bích.
Lúc này, mấy đội đi săn phụ trách hậu cần thu thập cũng hướng chiến trường chính di chuyển, bởi vì bọn hắn đột nhiên phát hiện con mồi trước mắt vậy mà đều thu hoạch xong. Cũng không cảm thấy thủ hạ động tác nhanh như vậy nha! Có người buồn bực một chút, cũng không để ý, chủ yếu là con mồi nhiều quá, không đủ người.
Trong đó có một đội đi săn không nhúc nhích tại chỗ, bọn họ còn con mồi chưa thu gặt xong, trông thấy người khác đều hướng bên ngoài chiến trường chính di chuyển, còn tưởng mình bên này động tác chậm, đều tăng nhanh tốc độ trên tay.
Một thiếu niên mặc sa y bị mặt trời phơi đến mặt mũi đầy mồ hôi, hắn thực sự khát khô khó chịu, từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra bình nước ực mạnh hai cái, nuốt không kịp sặc đến ho khan.
Hắn tên là Chu Phong, là một khế đồ, lần này theo đội đi săn của ca tổ ra ngoài vốn là muốn tầm lạc tử, ai ngờ hết lần này tới lần khác gặp phải thú triều, có thể bắt hắn mệt mỏi thảm rồi.
Sớm biết chịu tội như vậy, đánh chết hắn cũng sẽ không theo tới, Chu Phong hối hận không ngớt, thu hồi bình nước ỉu xìu, cúi đầu lựa từng cái đầu nhỏ tinh thú, đặt mông ngồi xuống cầm tiểu chủy thủ dùng sức đào, nhưng đáng tiếc là đào không xuống, trên tay không có sức lực.
Hắn nhìn thấy La Bích tản bộ tới, kỳ quái hỏi: "Sao ngươi lại trở về rồi?"
La Bích không để ý tới hắn, lại không biết rằng, đáp lời thì sẽ có thêm chuyện.
"Này, hỏi ngươi đấy?" Chu Phong đào không xuống, dứt khoát cưỡi lên mình Tiểu Tinh thú, trên người không có tí sức lực nào, hỏi ra cũng hữu khí vô lực.
"Đi bộ chơi thôi!" La Bích đáp lại một câu như vậy, tiếp tục hướng phía trước tản bộ.
Chu Phong dùng khăn giấy xoa mồ hôi trên mặt, mồ hôi chảy cả vào mắt, híp mắt ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang: "Mặt trời độc như vậy, ngươi không thấy nóng sao?"
La Bích cười cười đi ra, ai có công phu cùng hắn nói chuyện phiếm.
Chu Phong nhìn bóng lưng của nàng rất kỳ quái, lẩm bẩm: "Sao nàng lại bỏ qua một bên chúng ta đến chỗ Nghiêm Tuấn Ngạo nhỉ?"
Trương Đình bên cạnh thấy rõ ràng, hắn cười nói: "Chuyện này còn không rõ sao, chúng ta đâu có đoạt con mồi của bọn họ, ai đoạt của nàng, nàng liền đi giẫm địa bàn của người đó thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận