Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý

Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý - Chương 2408: Ngũ sắc dị thú (length: 3861)

La Bích đã nói vậy, Văn Diệu và La Kiệt đều nghe theo nàng, hiện tại nàng lớn nhất, muốn làm gì thì làm. La Bích muốn Viêm áp thú, dù cho có ngũ sắc dị thú, bọn họ cũng không thèm lấy một con.
Ba người dán mắt vào khu vực biên giới chiến trường. Một con ngũ sắc dị thú đi qua, La Kiệt và Văn Diệu liếc mắt cũng không liếc.
La Bích: "..."
Con ngũ sắc dị thú này cũng chỉ khoảng một trăm cân, La Bích quay đầu hỏi hai người: "Các ngươi chê nó nhỏ quá à? Năng lượng dinh dưỡng của ngũ sắc dị thú với Viêm áp thú không sai biệt lắm, chúng ta không hạ thủ sao?"
Ai mà chê bé? La Kiệt mặt lộ vẻ biểu cảm đặc sắc: "..."
Văn Diệu muốn nói lại thôi: "..."
Sau đó, La Kiệt và Văn Diệu không nhịn được cười. Thì ra là bọn họ nghĩ xấu, La Bích chỉ muốn đi săn dị thú có thịt ngon, mà còn phải là loại hình thể mập mạp nhiều thịt, chứ không phải nhất thiết phải là Viêm áp thú.
"Không phải ngươi bảo chọn Viêm áp thú để đánh giết sao? Đây chỉ là ngũ sắc dị thú mà thôi." La Kiệt đáp lời.
La Bích câm nín, người thì thông minh nhưng sao đầu óc bỗng nhiên không biết chuyển hướng. Chẳng lẽ ý của nàng khi nói chọn Viêm áp thú là thế này sao? Chỉ cần thịt ngon thì đương nhiên là chọn, thấy hợp là "nổ".
"Các ngươi nói con này được không? Được thì chúng ta nổ nó luôn." La Bích để người khác quyết định. Theo nàng thấy, con ngũ sắc dị thú này hơi nhỏ, chỉ chừng một trăm cân, không đáng ra tay.
Văn Diệu nhìn chằm chằm, mắt không chớp: "Quả thật hơi nhỏ."
La Kiệt cũng có ý đó: "Không đáng so với Viêm áp thú."
La Bích dứt khoát: "Bỏ qua."
Văn Diệu và La Kiệt khóe miệng giật giật. Đội đi săn và đoàn lính đánh thuê chiến đấu nửa ngày còn chưa chắc săn được ngũ sắc dị thú, ở chỗ La Bích lại có thể dễ dàng như vậy, nói không cần là không cần, khiến người ta không phục không được.
Ngũ sắc dị thú thong thả đi qua, tiến thẳng vào trung tâm chiến trường. Đừng thấy nó hình thể nhỏ bé mà coi thường, sức chiến đấu của nó không hề yếu.
Liếc mắt nhìn, La Bích và Văn Diệu thu hồi tầm mắt, La Kiệt dán mắt vào khu rừng rậm quan sát.
Mười mấy phút sau, bỗng nhiên cành lá lay động, mắt La Bích sáng lên, nhưng thứ nhảy ra lại là một con dị thú da dày thịt béo. Loại này, trừ lợn rừng ra, cơ bản là thịt không ngon, không cần phải đi săn.
Con này không được, đổi con khác, tiếp theo mấy con La Bích đều không vừa mắt.
Chờ đến khoảng mười giờ sáng, La Bích đã sốt ruột, tính tình nóng nảy của nàng không chịu được chờ đợi. Nàng nhìn Văn Diệu và La Kiệt, cằn nhằn: "Sớm biết toàn là dị thú da dày thịt béo thế này, còn không bằng đánh con ngũ sắc dị thú kia."
La Kiệt nói: "Chờ một chút đi, có lẽ con tiếp theo sẽ là Viêm áp thú."
Lời này ai tin cho nổi? Tiếp theo, tiếp theo, mấy con rồi còn gì? Đều không phải Viêm áp thú mà họ muốn. Lại qua nửa canh giờ, chỉ nghe một tràng âm thanh "cạc cạc", mấy người mặt lộ vẻ vui mừng.
Chắc chắn rồi, không cần nhìn cũng biết, đây khẳng định là Viêm áp thú.
Nghĩ vậy, trong khoảnh khắc tiếng "cạc cạc" từ xa vọng lại, một con Viêm áp thú chừng năm trăm cân vừa kêu vừa vẫy cánh bơi chạy tới, khí thế mười phần hống hách. La Bích chìa tay về phía La Kiệt: "Đưa cho ta, đưa cho ta."
La Kiệt hiểu ý ngay lập tức, lập tức đưa Tiểu Kim cầu cho La Bích. La Bích giơ tay ném ra.
Chỉ nghe một tiếng "phanh", Tiểu Kim cầu nổ tung, động tĩnh không hề nhỏ. Con Viêm áp thú chừng năm trăm cân không hề nhỏ, sức chiến đấu cũng không yếu, nhưng vẫn bị nổ đến ngã vật ra đất.
Tim La Bích thắt lại, Tiểu Kim cầu nổ lớn tiếng quá. Thế này không ổn. Nàng không nói hai lời, chạy nhanh tới mở vòng tay bảy màu, nhanh chóng thu con Viêm áp thú kia vào.
Lúc người bên chiến trường chính vừa phân thần nhìn sang, chẳng thấy gì cả, vô cùng buồn bực. Trong lòng nghi hoặc nhưng lại không tiện cứ mãi phân tâm, mọi người đành chuyên tâm tiếp tục chiến đấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận