Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý

Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý - Chương 118: Không nhớ lâu (length: 3872)

Cái váy mới của Tiêu Đồng Đồng đúng là đồ bỏ đi, giặt thế nào cũng không sạch, tâm trạng tệ hại vô cùng. Phương Sầm thì càng bực bội, Văn Vĩ khuyên vài câu rồi thôi, tự nàng ta chạy đến nhà người ta gây chuyện, trách ai được?
Hôm sau, người nhà họ Bùi mang theo y sư đến khám bệnh cho Bùi Dư, người đưa y sư đến tên là Bùi Na, là em họ của Bùi Dư, dòng dõi chính thống của Bùi gia. Phụ nữ có thai khác với đàn ông, bệnh tật không dùng được linh dược, nghiêm trọng còn phải tìm y sư chẩn trị, dùng thuốc do dược sĩ điều chế mới có hiệu quả.
Vị y sư này là y sư riêng của chấp chính quan Chích Hoàng Tinh, Bùi Cảnh. Sau khi khám cho Bùi Dư, ông nói: "Thân thể quá hư nhược, lại làm việc quá sức, nên sau khi dính mưa mới phát sốt liên tục không khỏi. Ta khuyên cô sau này nên hạn chế làm việc nặng."
Y sư cho Bùi Dư uống một ống thuốc hạ sốt, Bùi Na ở bên cạnh ngỏ ý muốn đưa mẹ con Bùi Dư rời đi.
Bùi Dư lắc đầu từ chối: "Dương Dục không có ở nhà, trong nhà không thể không có người."
Bùi Na nhìn thấy dáng vẻ ấm ức này của Bùi Dư thì giận tím mặt, tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Nhìn xem cái dáng vẻ nhu nhược của ngươi kìa, đến cái ổ chó này ngươi cũng không nỡ rời, bỏ cái gã tra nam Dương Dục kia ra ngươi sẽ c·h·ế·t à?"
Bùi Dư cúi đầu nhìn nơi khác không nói gì. Bùi Na cười lạnh một tiếng, quay đầu bảo y sư đi. Thích thế nào thì tùy, Dương Dục có bồ bịch bên ngoài, dù Bùi Dư có c·h·ế·t mòn trông ngóng thì cũng giữ được hắn ta bao lâu?
Bùi Na đầy bụng tức giận, thề sau này sẽ không quản Bùi Dư nữa.
La Bích mỗi ngày vẫn nửa ngày luyện dược n·ổ tung lò, nửa ngày rút phỉ thúy thạch, mấy viên Bích Phỉ thạch cấp một dùng sắp hết. Để đỡ tốn công, nàng đến dược phường Khế Sư mua một lúc một ngàn khối, đủ mọi màu sắc, một đống lớn, có thể dùng được một thời gian dài.
Lan Tiếu thỉnh thoảng lại đến chơi, lần nào đến nàng cũng nhai hạt dưa, nói là Bạch Vân cho. Tay nghề Bạch Vân tốt, nguyên liệu bình thường cũng có thể chế biến thành món ăn bổ dưỡng, Lan Tiếu không kiềm được miệng, thường xuyên chạy sang nhà Bạch Vân ăn nhờ ở đậu, thỉnh thoảng còn mang về nhà một ít.
Ban đầu Trương Thành rất bài xích việc Lan Tiếu tiếp xúc với Bạch Vân, nhưng khi hắn thấy những thứ Lan Tiếu mang về nhà thì không còn khó chịu với Bạch Vân nữa.
Lan Tiếu vốn không kín miệng, lại thích đến chơi, chuyện nhà Đông, chuyện nhà Lý, vừa nhai hạt dưa vừa thao thao bất tuyệt. La Bích vừa nghe vừa luyện dược, Lan Tiếu vốn hay quên, nàng quên mất La Bích lần nào luyện dược cũng n·ổ lò, kết quả một chút m·ấ·t tập tr·u·ng, lại bị n·ổ cho một thân tro.
"Ôi, sao ta lại quên mất chuyện ngươi lần nào cũng n·ổ lò vậy nè!" Lan Tiếu tỉnh ngộ, ảo não ra về.
La Bích nhìn cánh cửa đóng lại, cười cười không biết nói gì. Nhân lúc Đương Đương dọn dẹp phòng, nàng ra vườn rau trên ban c·ô·ng lớn xem sao, gốc dưa m·ậ·t còn s·ố·n·g, trông không đến nỗi nào, mới nở ba bông hoa, chưa chắc đã đậu quả hết, việc này phải đợi một ngày nữa mới biết.
La Bích đứng dưới cây ăn quả ngước l·ê·n nhìn, p·h·át hiện quả đen đã chín, bèn mang ghế đ·ạ·p trèo l·ê·n hái một quả ăn. Quả vừa hái trêи cây xuống tươi ngon hẳn, t·h·ị·t quả chua ngọt, mọng nước, ăn rất ngon.
Ăn xong một quả đen, La Bích hái hết những quả còn lại, tổng cộng cũng không nhiều, chỉ có mười quả, lần này nàng không chia cho nhà mẹ đẻ, giữ lại cho mình ăn.
Ngày ngày n·ổ lò liên miên, qua một thời gian La Bích cũng thấy chán, s·ờ một đống Bích Phỉ thạch đã rút hết năng lượng, nàng chán nản gẩy qua gẩy lại nghịch. Chơi chán, nàng lấy một ít Thủy thuộc tính bỏ vào trong dược đỉnh, rồi lại bắt mấy cây Xích tinh, hái thêm ít linh thực ném vào, đậy k·í·n nắp rồi bắt đầu thúc đẩy hỏa nguyên luyện chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận