Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý

Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý - Chương 115: Cung cấp nuôi không nổi (length: 3849)

"Ăn nhanh như vậy, ta còn chưa kịp để ý." Lan Tiếu cũng ăn rất nhanh, sau khi ăn xong liền nói: "La Bích, cô cứ ăn trước đi, ta đưa Hạo Triết về nhà ăn, tiện đường mang giúp Bùi Dư một phần đồ ăn."
La Bích chỉ mong nàng đi nhanh, cười tiễn người trông trẻ, nắm tay Dương Hạo Triết rời đi.
"Đứa bé này cũng đáng thương thật." Lệ Phong lạnh nhạt buông một câu.
Tưởng Nghệ Hân bĩu môi, La Bích cảm thấy có biến, do dự hỏi: "Nhà bọn họ không khá giả lắm sao?"
Quần áo Bùi Dư mặc dù ngày nào cũng sạch sẽ, nhưng chất liệu vải lại rất tệ, đứa bé thì nom có vẻ không được ăn no. Quân nhân đãi ngộ luôn cao, Dương Dục lại mang hàm Thượng úy, theo lý mà nói, điều kiện sống phải rất tốt mới đúng.
"Dương Dục xuất thân từ nhị đẳng thế gia Dương gia, bản thân điều kiện không kém." Lệ Phong nói.
Tưởng Nghệ Hân thần bí ghé sát tai La Bích, nhỏ giọng nói: "Dương Dục nuôi gái ở ngoài, ả ta tên là Phùng Tử Tuệ, là con cháu bàng chi của đại thế gia nhà họ Phùng, đang học ở Đế Tinh Khế Sư học viện, là một Khế sư nguồn năng lượng cấp một đấy."
Qua lời Tưởng Nghệ Hân nói, La Bích đã hiểu ra. Trong thời đại tinh tế tương lai, cái gì khó nuôi nhất? Khế sư và con cái. Ai cũng biết, cấp bậc Khế sư được nâng lên bằng tài nguyên đắt đỏ không ngừng, tốn kém nhất là tinh tế tệ, gia đình bình thường căn bản không nuôi nổi.
Tiếp theo là con cái, thế giới này muốn nuôi con tốt, nhất định phải cung cấp đầy đủ nguyên liệu nấu ăn dinh dưỡng. Đứa bé hấp thụ càng nhiều năng lượng dinh dưỡng, cơ thể càng khỏe mạnh, khả năng thức tỉnh cũng càng cao, nhưng cũng rất dễ no bụng.
Ngược lại, nếu đứa bé không được cung cấp đủ dinh dưỡng, tỷ lệ thức tỉnh sẽ thấp hơn, cơ thể cũng yếu đi. Rõ ràng nhất là con trai, ăn rất nhiều, so với người lớn cũng có thể ăn nhiều hơn.
Với năng lực của Dương Dục, nuôi một Khế sư đã đủ vất vả, bên đứa bé tự nhiên không để ý tới được.
Vì chuyện nhỏ mà không ai quản đến đứa bé sao? La Bích cười lạnh, tiếp tục ăn cơm.
Tưởng Nghệ Hân cười híp mắt hỏi La Bích: "Cô biết Dương Dục đến Đế Tinh làm gì không?"
La Bích lắc đầu: "Không biết."
Tưởng Nghệ Hân đắc ý gặm sườn nói ra nguyên nhân: "Phùng Tử Tuệ cũng bị bệnh, Dương Dục nghe tin tối đó đã mở phi thuyền chạy tới, chậc chậc, cái sự để bụng đó, khỏi phải nói. Bùi Dư tính là gì? Ngốc nghếch."
Thời gian đầu Dương Dục và Phùng Tử Tuệ qua lại, Bùi Dư không hề hay biết, sau biết rồi cũng không muốn ly hôn với Dương Dục. Cũng chẳng rõ Phùng Tử Tuệ nghĩ gì, ngược lại khuyên Dương Dục đừng ly hôn, cô ta bằng lòng không cần danh phận đi theo Dương Dục.
Lần này Dương Dục áy náy, cảm thấy như vậy là ủy khuất Phùng Tử Tuệ, liền mọi việc đều nghe theo Phùng Tử Tuệ, cố hết sức giúp đỡ Phùng Tử Tuệ tăng cấp bậc, đến cả con trai cũng không đoái hoài tới. Dương Dục không phải không thương con, dù sao cũng là máu mủ của mình, chỉ là có tâm mà không có lực mà thôi.
Không có nguyên liệu nấu ăn dinh dưỡng cung ứng, cơ thể Dương Hạo Triết ngày càng suy yếu, đã năm tuổi cũng không có dấu hiệu thức tỉnh, người sáng suốt đều biết, đứa bé này coi như bỏ đi rồi.
Phùng Tử Tuệ sở dĩ cùng Bùi Dư cùng nhau mắc bệnh, là vì Dương Dục hứa sẽ qua thăm cô ta trong kỳ nghỉ này, kết quả Bùi Dư bệnh, Dương Dục trễ hai tiếng mới đến Đế Tinh.
Mấy ngày nay mưa rất lớn, Phùng Tử Tuệ vì chờ Dương Dục, ngốc nghếch đứng đợi trong mưa hai tiếng, kết quả bị cảm lạnh. Dương Dục đau lòng lắm, vừa áy náy vừa tự trách, cảm thấy Phùng Tử Tuệ bệnh là vì mình, nên mấy ngày liền ở bên Phùng Tử Tuệ dưỡng bệnh, không về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận