Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý

Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý - Chương 104: Không nghĩ nuôi (length: 3730)

Sữa tắm Phượng Lăng dùng rất dễ chịu, La Bích đã quen thuộc mùi hương này, nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
Phượng Lăng thể chất cường hãn, ôm La Bích ngủ hơn một giờ, mở mắt ra thì thấy một mảnh Thanh Minh. Ánh trời ngoài cửa sổ còn mờ ảo, hắn nhìn đồng hồ, đã năm giờ, cẩn thận nhấc La Bích ra khỏi vòng tay mình đang ôm bên hông, nhẹ nhàng xuống giường đi rửa mặt.
Lúc này mưa đã tạnh, không khí buổi sớm có chút se lạnh, Phượng Lăng hấp cơm trước, sau đó mới mở tủ lạnh lấy thịt thăn ra nướng. Vừa nướng thịt, hắn vừa xem các công thức món ăn dinh dưỡng trên tinh võng. Hắn nhận ra La Bích không thích đến nhà ăn của căn cứ, nếu không muốn đi thì thôi, tự mình làm ở nhà.
Phượng Lăng bày thịt nướng và cơm lên bàn ăn, rửa tay rồi về phòng ngủ gọi La Bích.
La Bích chớp mắt mấy lần mới tỉnh hẳn, mắt cay xè: "Mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ rồi, ta đã làm xong cơm." Phượng Lăng bế nàng ra khỏi phòng ngủ, ban công lớn có phòng rửa mặt.
Phương Đông vừa hửng chút ánh bạc, cuối cùng trời đã tạnh hẳn, La Bích ngáp một cái, ngủ hơn mười tiếng, toàn thân không có chút sức lực nào.
Đến phòng rửa mặt ở ban công lớn, Phượng Lăng thả nàng xuống, tiện tay vặn vòi nước bằng gỗ, La Bích cúi xuống rửa mặt. Phượng Lăng lấy kem đánh răng đưa cho nàng, La Bích nhận lấy nói: "Ngươi đi ăn trước đi, lát ta ra ngay."
"Ta ra bàn ăn chờ ngươi." Phượng Lăng đi ra ngoài.
Đợi La Bích rửa mặt xong bước ra, Phượng Lăng đang nói chuyện với ai đó, thấy nàng ngồi xuống, hắn nói thêm vài câu rồi tắt liên lạc.
Lôi Diễm chiến sĩ chủ yếu ăn thịt, Phượng Lăng ăn món thịt nướng xếp hàng, trước mặt La Bích là một bát cơm có cắm sẵn thìa, chỉ chờ nàng ăn.
La Bích cười, cầm lấy thìa bắt đầu ăn. Nàng không có thói quen "ăn không nói, ngủ không chuyện trò", từ kiếp trước nàng đã thích vừa ăn vừa nói chuyện rồi, thế nên nàng mở lời: "Kiểm kê con mồi xong chưa?"
Phượng Lăng là người Phượng gia hoàng thất, từ nhỏ đã được hưởng nền giáo dục cao cấp nhất, động tác ăn uống cũng tao nhã, nghe vậy hắn không trả lời ngay, vài giây sau mới nói: "Vẫn chưa xong, chắc khoảng giữa trưa là xong việc, nàng muốn qua đó sao?"
"Ta không đi." La Bích lắc đầu, nàng đã ngửi mùi máu tươi mấy ngày nay là quá đủ rồi, không muốn đến tiếp tục ngửi mùi đó. Nàng múc một muỗng cơm đưa vào miệng, nhai vài miếng rồi nuốt xuống, hỏi: "Anh trai ta vẫn còn ở kho vật tư sao?"
Phượng Lăng gật đầu, La Bích suy nghĩ một lát rồi nói: "Chờ đến trưa kiểm kê xong, lúc anh ta về, chàng gọi anh ấy qua đây một chuyến, cây hồng ta trồng ra quả rồi, để anh ấy hái ít mang về."
Phượng Lăng hơi ngạc nhiên một chút, nói: "Được."
Sau bữa ăn, Phượng Lăng trả lại hai chiếc vòng trữ vật cho La Bích, rồi mặc quân trang đi ra ngoài.
La Bích chạy ra khu ruộng trồng trọt ở phía nam ban công lớn, lấy ra ba túi đất cát, năm con gà Ô Phượng cũng bị ném xuống đất. Mấy con gà mái này nàng không muốn nuôi, thấy bẩn, suy nghĩ nửa ngày, nàng nhớ đến Quan Trúc Đình, lập tức gọi thông tin.
"Mẹ, lần này con đi bắt được năm con gà Ô Phượng, con không muốn nuôi, mẹ nuôi giúp con đi!"
Cả nhà La Bích đều biết cô có bệnh sạch sẽ, Quan Trúc Đình cười đáp: "Được, mẹ nuôi giúp con, lúc nào anh trai con về mẹ bảo anh tiện đường mang về luôn."
Quan Trúc Đình đã đồng ý, La Bích lại bắt đầu lo lắng chuyện khác: "Mẹ định nuôi ở đâu vậy?" Vừa bước vào nhà mà đã ngửi thấy mùi phân gà thì cô chịu không nổi, thà ăn hết còn hơn.
Quan Trúc Đình nghe là hiểu ngay tâm tư của La Bích, liền cười nói: "Ở ngoài vườn rau ấy, mẹ sẽ làm một cái chuồng gà, không để chúng chạy lung tung."
Bạn cần đăng nhập để bình luận