Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý

Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý - Chương 105: Địa Hạ thành (length: 3866)

La Bích yên tâm, có gà rừng ăn thì nàng không hề chê bai. Dù chúng không quá tốt, nàng vừa nảy ra một ý nghĩ liền hỏi: "Phụ thân có ở nhà không?"
"Ở nhà đó." Quan Trúc Đình nói.
La Bích trầm ngâm một chút rồi nói: "Nếu không giữa trưa ngươi và phụ thân đến chỗ ta ăn cơm đi. Trong nhà không thiếu thịt, chỉ là thiếu rau xanh, gia vị cũng không đầy đủ. Ta chuyển năm trăm ngàn tinh tế tệ cho ngươi, ngươi và phụ thân tiện đường mua chút rau xanh gia vị, giữa trưa ngươi phải làm món ngon cho ta."
Dứt lời, La Bích thao tác đầu cuối chuyển năm trăm ngàn tinh tế tệ cho Quan Trúc Đình.
"Vậy được, ta và cha con lập tức đến ngay, tinh tế tệ ngươi không cần chuyển, ta có mà." Quan Trúc Đình đáp ứng rất nhanh, con gái mời đến ăn cơm, làm cha mẹ không cần khách sáo làm gì.
"Cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy." La Bích nói một câu như vậy.
Đúng lúc này một loạt âm thanh nhắc nhở vang lên, Quan Trúc Đình cũng không nói thêm, cúp máy rồi lên lầu vào thư phòng nói với La Hàng về chuyện ăn cơm ở chỗ La Bích.
La Hàng đang nhớ con gái, không nói hai lời liền cùng vợ ra khỏi nhà, nhà không có xe nên bọn họ ngồi xe buýt trên không đến thẳng Địa Hạ thành mua rau xanh và gia vị. Mỗi thành thị đều có Địa Hạ thành, nơi đó là thị trường giao dịch lớn nhất, cái gì cũng có bán, mặc kệ là đoàn lính đánh thuê hay đội đi săn, vật tư thu hoạch được đều sẽ mang đến Địa Hạ thành để giao dịch.
Địa Hạ thành có đủ loại nguyên liệu nấu ăn dinh dưỡng phong phú, giá cả cũng hơi thấp, chỉ là trật tự tương đối lộn xộn. Dù vậy, đa số mọi người vẫn muốn đến nơi này mua hơn.
Trong chợ bán thức ăn, La Hàng chọn những món La Bích thích ăn rồi hỏi giá, chỉ cần giá cả không quá thấp, còn phải bề ngoài tốt, tươi mới. Đôi khi La Hàng cảm thấy kỳ quái, con gái là do chính hắn sinh ra, với điều kiện nhà hắn thì có nuông chiều thêm cũng có sao, bệnh công chúa nặng quá rồi.
Bệnh công chúa nặng thì cũng chỉ có thể chịu đựng thôi, ai bảo do hắn quen như vậy.
La Bích cúp máy với Quan Trúc Đình xong thì gọi ngay cho Phượng Lăng, nói với anh việc cha mẹ cô muốn đến ăn cơm trưa.
"Tùy em quyết định là được." Phượng Lăng không có ý kiến gì về chuyện này, quay sang chuyển cho La Bích một khoản tinh tế tệ.
La Bích nghe được âm thanh nhắc nhở, liếc mắt nhìn vào đầu cuối, năm triệu tinh tế tệ, người đàn ông này chi cho nhà cô cũng không ít.
Vợ chồng La Hàng đến nơi lúc chín giờ rưỡi, Quan Trúc Đình rửa tay, đeo tạp dề vào rồi bắt đầu bận rộn nhặt rau nấu cơm. La Bích chỉ vào đàn gà Ô Phượng được buộc chặt nói: "Buổi trưa chúng ta ăn một con, cha chọn một con lớn mà thịt."
La Hàng lần lượt gẩy gẩy, chọn lấy một con to nhất để thịt, làm sạch sẽ rồi mổ bụng lấy hết nội tạng, hỏi ý kiến Quan Trúc Đình xong thì chặt thành miếng rồi mặc kệ, hắn còn bận nướng thịt.
La Bích không hứng thú với việc nấu cơm, nhưng nàng thích cái kiểu cả nhà vây quanh bếp núc bận rộn này. Cô đi đi lại lại vài vòng, thấy quá buồn chán nên đến khu trồng trọt chọn một mảnh đất nhỏ, đổ ba bao đất cát ra.
Cô xúc một ít tro tàn thuốc trộn lẫn vào, san cho vuông vức, sau đó mới đem cây mạ m·ậ·t Qua đã gieo hôm qua dời ra cắm vào đất cát. Cuối cùng La Bích còn tưới chút nước, sống hay không thì tùy nó.
Quan Trúc Đình nấu ăn rất ngon, chiên, xào, hấp đều dùng cả, mùi thức ăn thơm nức mũi từ trong bếp bay ra.
La Bích từ khu trồng trọt đi tới, tay đầy bùn đất, mấy bước đi đến rãnh nước vỗ vào vòi nước bằng gỗ, nước trong veo lập tức chảy ra. Rửa tay xong, cô hít sâu một hơi mùi thơm của thức ăn, mẹ nó đây mới là thứ người ta nên ăn, để cho mấy cái nguyên liệu nấu ăn phổ thông kia biến đi cho rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận