Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý

Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý - Chương 2314: Lục kiều hoa (length: 3869)

Phượng Lăng thu lại thiết bị liên lạc đa năng, hắn không chuẩn bị bữa tối, vì nghĩ bụng rằng La Bích cũng chẳng nuốt nổi gì, thôi thì bỏ bữa này, sáng mai sẽ bù lại bằng bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng.
Phượng Lăng đổ nước cánh hoa vào chậu gỗ nhỏ, bưng vào phòng ngủ.
La Bích vì đau tay mà ngủ không yên, Phượng Lăng khẽ thở dài, bước chân đến bên giường ngồi xuống, ôm nàng vào lòng rồi kéo tay nàng nhúng vào chậu nước. La Bích cảm nhận được sự khác lạ liền tỉnh giấc.
"Không cần rửa đâu!" La Bích muốn ngủ tiếp.
Phượng Lăng nghịch nước trêu tay nàng: "Một lát là xong thôi, nếu không đêm nay em ngủ không ngon giấc."
"Đây là hoa gì thế? Lần trước anh cũng mua loại này thì phải." La Bích dần tỉnh táo hẳn, ngồi nghịch nước, khẽ gẩy những cánh hoa mềm mại trôi đến, trông rất thích thú.
"Hoa Lục Kiều, có thể dùng để pha trà." Phượng Lăng không cùng nàng nghịch nước, ước chừng ngâm đủ rồi thì lấy khăn mặt lau tay cho La Bích, rồi bưng chậu gỗ nhỏ đi ra ngoài: "Không còn sớm nữa, tranh thủ ngủ sớm thôi."
"Phượng Lăng." La Bích gọi anh lại, chỉ vào hai trụ trận khí mía bên cạnh bàn: "Anh mang trụ trận khí mía lên đi, sáng mai anh đi em không dậy nổi đâu."
Phượng Lăng gật đầu đáp ứng, mở cửa ra khỏi phòng ngủ.
Chẳng bao lâu, Phượng Lăng trở lại rửa mặt rồi lên giường ôm La Bích đi ngủ.
Ngày hôm sau, khi La Bích tỉnh dậy thì Phượng Lăng đã đến Thúy Trúc tinh. Anh không đánh thức nàng, nhưng La Bích mơ màng cũng có chút ấn tượng. La Bích liếc nhìn đồng hồ, đã tám giờ sáng, bên ngoài mưa nhỏ vẫn rơi, tí tách tí tách nghe lọt vào tai khiến người ta thêm buồn ngủ.
La Bích thuận theo bản năng, ôm chặt chăn mền trong lòng, thở dài, trời mưa đúng là tuyệt vời, có thể thỏa thích ngủ nướng. Nàng tìm một tư thế thoải mái rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cơ thể nàng đã quá mệt mỏi.
Đến giữa trưa, La Bích ngủ một giấc đã đời rồi thức dậy, trên bàn ăn đã bày biện sẵn canh tôm cá tươi và hai món rau xào, cơm thì trong nồi. Chắc chắn là Phượng Lăng đã chuẩn bị từ sáng sớm. La Bích hâm nóng lại rồi chán chường ăn.
Ăn xong, ở nhà một mình thật sự rất buồn, La Bích rửa bát đũa rồi đi dạo quanh ban công lớn.
Nhìn mấy khoảnh ruộng trên ban công, La Bích nảy ra một ý tưởng, nàng muốn xới lại đất trồng. Nhưng một mình nàng không làm được, đợi đến khi Chu Hưng Thiều, Chu Hưng Chích và Chu Hưng Bảo đến tìm nàng chơi, La Bích liền đem ý tưởng này ra bàn.
"Chuyện này có gì đâu, tụi con giúp dì chuẩn bị cho." Chiều hôm đó, đám Chu Hưng Thiều, Chu Hưng Chích, Chu Hưng Bảo liền bắt tay vào làm.
La Hàng và Quan Trúc Đình nghe nói thì mang đến một ít rau xanh và thịt dị thú, Quan Trúc Đình thu xếp nấu cơm, La Hàng cùng mấy đứa nhỏ xới đất trồng, Chu Hưng Kiệt biết chuyện thì dẫn theo mấy đứa trẻ khác của nhà Chu đến, cả đám hô hào kéo nhau đến cả chục người.
Lan Tiếu vốn thích hóng hớt chuyện thiên hạ, thấy đám trẻ nhà Chu ngày nào cũng đến thì cũng mò đến xem: "Ra là làm vườn à! Bây giờ nguyên liệu nấu ăn khan hiếm, cũng nên dọn dẹp lại vườn tược, đồ ăn nhà cô đều mọc mầm rồi kìa?"
Mọc mầm thì mọc mầm, chứ không cho nhà ngươi đâu. La Bích hời hợt gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt.
Lan Tiếu không kiếm được cớ để nán lại cũng không tiện ở lâu, bèn tiếc nuối nhìn chằm chằm mớ rau mầm một hồi rồi hậm hực bỏ đi, quay đầu lại thì kể với mấy bà vợ quân nhân rằng La Bích keo kiệt, sống không hào phóng.
Trong khoảng thời gian này, Phượng Lăng có trở về một chuyến, mang theo một thùng lớn tôm cá tươi ngon, ban đêm giúp gia đình thu dọn một chút rồi sáng hôm sau trời chưa sáng lại vội vã đi.
Vài ngày sau, vườn rau được một đám người hăng hái làm việc cật lực xới lại, số rau cũ trước kia La Bích đều nhờ Quan Trúc Đình dời đi trồng chỗ khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận