Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý

Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý - Chương 41: Đề nghị (length: 3945)

Bùi Cảnh híp mắt, bỏ qua La Phi Phàm, hỏi La Bích: "Ngươi định trì hoãn chuyện này bao lâu?"
La Bích do dự đáp: "Ít nhất cũng phải đợi phụ thân và ca ca ta trở về, thương lượng với họ rồi mới tính."
Bùi Cảnh không nói thêm gì, gật đầu rồi đứng dậy cáo từ.
La Phi Phàm không rời đi, đợi người của Chấp Chính Sảnh đi hết, mới nói với La Bích: "Con bé này đừng có hồ đồ, Chấp Chính Sảnh là nơi nào, bọn họ ăn người không nhả xương đấy. Một khi con ký kết với bọn họ, tự do sẽ mất hết."
La Bích tỏ vẻ mờ mịt, ra vẻ sợ hãi: "Nghiêm trọng vậy sao?"
La Phi Phàm đau lòng: "Đến lúc con biết thì đã muộn."
La Nghiên cắn răng tức giận nói: "Tổ phụ mặc kệ nó, chúng ta có lòng tốt mà người ta chẳng cảm kích gì cả."
La Phi Phàm không để ý đến La Nghiên, một phen khuyên nhủ La Bích, khiến nàng đau cả đầu, ông bèn nói: "Hai mẹ con con ở nhà ta không yên lòng, thu xếp một chút rồi đến chủ trạch ở hai ngày đi."
La Bích không muốn đi, giật giật khóe miệng, tìm lý do: "Con không đi đâu, rời nhà con ngủ không quen."
"Chấp nhận một chút là được." La Phi Phàm thật đau đầu với đứa cháu gái này: "Ta lo hai ngày này sẽ có người đến tìm con nữa."
Mặc La Phi Phàm nói thế nào, La Bích vẫn không chịu đi, cuối cùng khiến ông tức giận cùng La Nghiên rời đi.
Quan Trúc Đình lên lầu tiếp tục dọn dẹp thư phòng, La Bích ngồi ở phòng khách ngẩn người, nhìn chằm chằm vào thiết bị đầu cuối một hồi, rồi gửi tin cho Phượng Lăng. Phượng Lăng nhanh chóng kết nối, La Bích kể lại chuyện người của Chấp Chính Sảnh tìm đến, rồi lo lắng: "Ngươi nói liệu có ai khác nhắm vào ta không?"
Phượng Lăng trầm ngâm một lát, đột nhiên đề nghị: "Hay là cô chuyển đến ở cùng tôi đi? Ở căn cứ quân sự thì không thế lực nào dám làm càn đâu."
La Bích khẽ giật mình, tim đập nhanh hơn, một lúc sau mới nói: "Không được, trước khi kết hôn ta sẽ không sống chung với ai cả."
Bị từ chối, Phượng Lăng cũng không ngạc nhiên. Khi La Bích còn là vị hôn thê của Hoa Thần, cô cũng chưa từng sống chung với Hoa Thần, chứng tỏ cô không phải là người tùy tiện. Phượng Lăng im lặng một lát rồi lên tiếng, giọng trầm thấp: "Chúng ta có thể kết hôn ngay lập tức." Nếu La Bích kết hôn với hắn, hắn sẽ bảo vệ cô an toàn vô ưu.
La Bích giật mình, cúi đầu cười khẽ, khóe miệng mang theo mỉa mai. Người đàn ông đã từng qua lại với những người phụ nữ khác, có tư cách gì nói chuyện cưới xin với cô.
Không đợi được câu trả lời chắc chắn, Phượng Lăng cười khẩy: "Tôi nói đùa thôi, đừng tưởng thật."
La Bích mất hết tâm trạng nói chuyện, qua loa vài câu rồi vội vàng ngắt liên lạc.
Bên kia, Phượng Lăng nhìn vào màn hình thông tin, cười trêu tức. Không muốn kết hôn với hắn sao? Thật là bất ngờ, cũng khiến người ta khó chịu đấy chứ.
Từ khi cúp máy, tim La Bích vẫn đập thình thịch. Nghĩ đến lời đề nghị của Phượng Lăng, cô liền hoảng loạn. Trước đây cô biết Phượng Lăng, nhưng quá trình quen biết đó không phải là một kỷ niệm vui vẻ gì cho cam.
Ở đế quốc, địa vị và đãi ngộ của quân nhân rất cao. Quân đội thậm chí cho phép người nhà theo quân. Lúc ấy, La Bích là vị hôn thê của Hoa Thần, dù không theo quân, nhưng cứ cách một thời gian cô lại đến căn cứ quân sự thăm Hoa Thần.
Lâu dần, La Bích quen biết một vài người nhà theo quân, thỉnh thoảng cũng hòa nhập vào nhóm của họ.
Người sống theo quần thể, La Bích dù thích yên tĩnh cũng không thể không thân cận với ai cả. Nhưng cô đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, việc tiếp xúc với một đám phụ nữ lại không hề dễ dàng, quan hệ giữa phụ nữ quá phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận