Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý

Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý - Chương 2317: Nàng có đôi khi thật lợi hại (length: 3941)

Thang Thiệu nhìn vẻ mặt của La Bích liền biết nàng không nghe ai cả, nàng chỉ muốn hành động theo ý mình thôi.
Với người như vậy thì chẳng ai có cách nào, quân bộ cho người, nàng không thèm để ý. Tác chiến đội cho, nàng không từ chối nhưng cũng không dựa vào đó để tăng địa vị. La Bích chính là kiểu người chẳng quan tâm đến điều gì.
Như vậy mới khiến người khác đau đầu nhất.
Không có gì để cầu cạnh, ngưu bức nhất.
Thang Thiệu suy nghĩ nhiều, nhưng hành động không chậm trễ, đứng lên nói: "Nếu vậy, cô nương cứ từ từ rồi đến, không ai ép ngươi cả. Nhức đầu thì nghỉ ngơi, không nhức đầu thì luyện chế, rút ra. Tôm cá tươi mới mẻ ngon ngọt rất bổ, để ta bảo quân sĩ đưa tôm cá tươi tới cho."
La Bích không muốn, ăn t·h·ị·t người miệng ngắn, nàng không thiếu tôm cá tươi để ăn. Phượng Lăng trở về đều mang nguyên liệu nấu ăn về nhà, trong đó có tôm cá tươi.
Đương nhiên, nhiều hơn thì nàng cũng không chê, chỉ cần đừng ai quản nàng là được.
Dường như lo lắng La Bích được quân bộ dung túng nên sẽ không làm gì cả, Thang Thiệu dừng lại một chút rồi nói: "Nếu rảnh thì cô nương nhớ luyện chế, không luyện chế thì cô nương rút ra cũng được. Bích Phỉ thạch chia cho ngươi có cả một rương nhỏ, tùy cô nương dùng."
Rút ra mà hỏng thì vừa hay, quân bộ muốn La Bích chơi hỏng đấy.
Lệ Phong nghe ra ý tứ trong lời nói, tự nhủ trong lòng là đã tính sai, đội trưởng còn chưa đưa Bích Phỉ thạch loại nhỏ cho La Bích. Không được, về rồi nàng phải nói chuyện với đội trưởng, mặc kệ La Bích có rút ra hay không, cứ đưa Bích Phỉ thạch loại nhỏ đến trước đã.
"La Bích, lát nữa ta cũng chuyển cho ngươi một rương Bích Phỉ thạch loại nhỏ nhé." Lệ Phong cũng đứng lên theo, chuẩn bị cùng Thang Thiệu đi phân phát linh thực và các loại tài liệu, hắn còn muốn đến Thúy Trúc tinh nữa.
La Bích gật đầu: "Được, không cần gấp đâu."
"Nói thật với cô nương, ta đang rất cần đấy." Lệ Phong cười khổ.
La Bích không nghe lọt tai, cần gấp thì bây giờ nàng cũng không lấy ra đâu, mấy ngày nay nàng bận rộn trồng trọt, mệt chết đi được, không còn chút sức lực nào để luyện chế hay rút ra nữa. Khi trạng thái không tốt, nàng sẽ không dùng năng lực t·h·i·ê·n phú của mình.
Khi tiễn bọn họ rời đi, La Bích đột nhiên nghĩ ra một chuyện, lại gọi Thang Thiệu lại, lý luận hết một tràng: "Ngươi chỉ bắt người khác luyện chế, bản thân ngươi có Tiểu Luyện Dược Đỉnh, sao không luyện chế đi? Để ở nhà bám bụi à!"
Nghe những lời này, Lệ Phong bật cười, hắc, có ý tứ à nha, La Bích gây sự không phân biệt ai cả.
Thang Thiệu ngẩn người, tặc lưỡi một tiếng, tự nhủ trong lòng là La Bích đang gây sự với hắn đây mà? Không thể thấy người khác rảnh rỗi được hay sao: "Chẳng phải ta đang bận trồng trọt đó sao? Không rảnh, đợi rảnh rồi ta nhất định sẽ suy nghĩ đến việc luyện chế."
La Bích không có ý đó, nàng chỉ nhớ đến tro c·ặ·n t·h·u·ố·c thôi. Từ sau Tinh hệ Chiến Quý, nàng đã dùng đủ loại p·h·á·p trồng trọt rồi, nhưng hiệu quả không lớn, ruộng đồng cứ không cho hoa màu sinh trưởng, tỷ lệ nảy mầm đếm trên đầu ngón tay, ít đến thảm thương.
Nàng muốn thử những cách khác, ai không liên quan đến trồng trọt thì nàng tìm đến người đó.
Người khác không nghĩ tới thì nàng đều thử hết, giống như Lôi Diễm chiến sĩ không thể luyện chế, rút ra, nhưng nàng cứ thế khiến hắn có thể luyện chế, rút ra đấy thôi.
Đôi khi nàng thật lợi hại.
"Ngươi luyện chế bị n·ổ lò à?" La Bích bắt đầu làm nền, không hề nhắc đến chuyện trồng trọt.
Còn phải hỏi sao? Thang Thiệu nói: "n·ổ lò chứ sao, không kém gì ngươi n·ổ đâu."
La Bích: "..."
Ai thèm so cái này với ngươi chứ, n·ổ lò cũng không phải chuyện tầm thường.
"Tro c·ặ·n t·h·u·ố·c đâu?" La Bích oán thầm xong, liền hỏi điều mình quan tâm.
Thang Thiệu khẽ động tâm tư: "Vứt đi rồi, sao thế, có tác dụng à?"
"Vứt đi rồi á?" La Bích không cam tâm: "Ngươi không giữ lại chút nào à? Vứt hết rồi sao."
Thang Thiệu ngập ngừng gật đầu, nhìn vẻ mặt của La Bích thì do dự nói: "Vậy... lần sau ta n·ổ lò, sẽ giữ lại tro c·ặ·n t·h·u·ố·c cho cô nương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận