Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý

Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý - Chương 2421: Nghĩ kế (length: 3890)

Loại dị thú cỡ nhỏ này chiến lực không cao, chất thịt cũng không ngon, nhưng các chiến sĩ Lôi Diễm cũng không thể bỏ mặc, vung kiếm lên tiêu diệt chúng.
La Bích đi theo đội lớn đào rau dại, cơ bản chẳng kiếm được bao nhiêu, hơn nữa nàng lại còn kén chọn, người khác tìm được thì nàng không ưng, quá nhỏ không chọn, rau già cũng không lấy.
Thế nên, người ta ai nấy cũng đào được cả bao lớn, còn giỏ của nàng thì chưa được nửa giỏ.
Hơn nữa cái giỏ nhỏ của nàng cũng không to, đựng đầy cũng chưa đến mười cân, bình thường chỉ khoảng năm cân, mà cái giỏ nhỏ như vậy nàng còn chưa đào đầy, chính La Bích nhìn cũng phải thở dài. Hơn nữa, nàng cũng không hài lòng với mớ rau dại này, dù chọn lựa thế nào thì vẫn là đi theo một đội người lớn tìm kiếm, rau tươi non cực kỳ hiếm hoi.
La Bích phiền muộn, nghĩ đi nghĩ lại liền vứt, mẹ nó, bỏ quách cho rồi.
Không thèm đi theo đội lớn tìm kiếm vật tư nữa, La Bích quá đủ rồi, nhanh chóng quay trở lại, phát hiện một đám nhỏ nấm, cẩn thận hái rồi xếp vào giỏ, đấy thấy chưa, vẫn là ít người thì mới tìm được đồ ngon.
Nhìn vậy mới biết, trong đội lớn cũng có không ít người tìm được đồ ngon, nhưng người ta kín miệng không hé răng, ai không biết còn tưởng bọn họ chỉ đào rau dại, hái nấm thôi.
Sau đó La Bích lại tìm được một mảnh đất nhỏ có rau dại, vừa nghe chim hót vừa đào được nửa giỏ.
Trong lúc đào rau, trong lòng nàng suy nghĩ lung tung, trong đầu ghi nhớ nơi có chim, đợi đào sạch sẽ đám rau dại ngon nhất này, nàng sẽ lại tìm kiếm rồi đi tìm Tưởng Nghệ Hân.
Chiến đấu kết thúc, Tưởng Nghệ Hân xách Bích Phỉ kiếm chạy tới: "Sao ngươi đào được ít rau dại thế? Còn có nấm nữa à? Mấy cái nấm nhỏ này ngon đấy, ngươi hái được nhiều nấm không?"
La Bích lắc đầu, để Tưởng Nghệ Hân xem cái giỏ: "Tất cả chỉ có nhiêu đây thôi."
Tưởng Nghệ Hân ngớ người: "Ta thấy người ta đào cả bao lớn rau dại, nấm cũng hái được không ít, chỉ là không tìm được rau dại, nấm ngon như vậy thôi."
Bây giờ còn ai quan tâm nguyên liệu nấu ăn có ngon hay không, ai cũng sắp ăn đến nghèo rớt mồng tơi rồi, ai còn để ý rau dại già hay non, nấm to hay nhỏ nữa, lần trước hơi lớn chút xíu người ta cũng không quan tâm, Tưởng Nghệ Hân thấy lạ là tại sao La Bích đi lâu như vậy mà lại thu hoạch được ít thế.
La Bích nghĩ ngợi, không giấu diếm: "Không kiếm được đồ ngon, lúc nãy đào được chút tôi vứt đi rồi."
"Vứt đi á?" Tưởng Nghệ Hân suýt chút nữa giậm chân, một lúc sau mới dặn dò La Bích: "Về nhà ngươi đừng có nói với La Kiệt với bọn họ nhé, không thì họ lại bảo ngươi không biết lo liệu cuộc sống đấy, ngươi cứ nói nguyên liệu nấu ăn ăn được là được rồi, sao lại đi vứt đi?"
La Bích có chuyện muốn nói, nghĩ lại thôi vậy, Tưởng Nghệ Hân thấy trời còn sớm, không muốn về sớm, bèn bày kế cho La Bích: "Làm nhiệm vụ tìm nguyên liệu nấu ăn đều phải tranh giành nhau, ngươi với người khác không cần khách khí, thấy đồ ngon thì đoạt lấy, chạy lên trước đi, đằng trước có đồ ngon đấy."
Một thanh niên chiến sĩ Lôi Diễm của đội đi săn nhà Lan đi tới, liếc nhìn cái giỏ của La Bích, cười nói: "Như này không được đâu, thu thập vật tư cùng mọi người mà không tranh không đoạt thì không được, trẻ con cũng biết tranh giành đấy."
Thanh niên chiến sĩ Lôi Diễm này cũng hiến kế cho nàng: "Ngươi đi tìm Lan Hoảng với bọn họ ấy, trước khi trời tối có lẽ sẽ thu thập được nhiều nguyên liệu nấu ăn hơn đấy, có Lan Hoảng, Lan Yên thì ngươi không sợ thiệt đâu."
Cách đó không xa, một chiến sĩ Lôi Diễm của đội đi săn nhà Triển mất kiên nhẫn, gọi người: "Hai người các ngươi đi đi, lại có hai con dị thú cỡ nhỏ nữa, nhanh chóng chuẩn bị đi săn, hậu cần tìm kiếm vật tư thì quản làm gì lắm thế."
Lời này của người này hoàn toàn là vì tư lợi, nếu không để ý kỹ thì không chắc đã nghe ra.
Nhưng La Bích, Tưởng Nghệ Hân, và thanh niên chiến sĩ Lôi Diễm của đội đi săn nhà Lan đều đã hiểu ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận