Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý

Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý - Chương 123: Thủy Tầm tinh (length: 3987)

Trong giọng chất vấn của hắn mang theo chút trào phúng, thể chất nữ nhân yếu đuối, ở bên ngoài khu vực an toàn là kéo chân sau, nếu không phải quan hệ đặc biệt tốt, chẳng ai muốn mang theo, trừ khế sư và khế đồ ra.
Tuy ở Thủy Tầm tinh không có dị thú công kích mạnh, khế sư và khế đồ không có tác dụng lớn, giống như phụ nữ có thai đều là kéo chân sau, nhưng dù sao thân phận khác biệt, đãi ngộ cũng không giống nhau.
"Đúng, La Bích cùng đội với chúng ta." Lệ Phong trả lời.
"Đây là muốn đi một mình đây mà," Lan Trạch hừ cười một tiếng mặc kệ, dẫn đầu ra khỏi phi thuyền. Trương Thành đứng một bên cùng phó quan Cao Vân Lâm nói nhỏ hai câu, Cao Vân Lâm nhíu mày, sau đó khẽ gật đầu.
La Bích đi theo Văn Kiêu, Lệ Phong vừa ra khỏi phi thuyền, Lan Tiếu chạy chậm mấy bước đuổi theo, mấp máy môi nhỏ giọng nói: "La Bích, ngươi mang lưới đánh cá sao? Loại làm theo yêu cầu của trung cấp sư phạm luyện khí khế ấy."
Văn Kiêu dừng bước, nghiêng đầu nhìn Lan Tiếu, trên mặt lộ vẻ muốn cười không cười, ồ, dám trước mặt nàng giở trò, gan không nhỏ.
La Bích không rõ Lan Tiếu muốn gì, không vội trả lời, chỉ nghi hoặc nhìn nàng. Dạo này Lan Tiếu hay đến nhà nàng chơi, hai người coi như quen biết, có điều sau khi lên phi thuyền, Lan Tiếu rõ ràng cũng ở đó mà không nói gì, giờ chạy tới làm gì?
Lan Tiếu dứt khoát giải thích rõ ràng: "Là thế này, Trương Thành nói, nếu ngươi mang loại lưới đánh cá làm theo yêu cầu cho khế sư, thì có thể cùng đội với chúng ta."
La Bích vừa nghe liền hiểu, là có người biết Phượng Lăng có lưới đánh cá làm theo yêu cầu chuyên dụng, nên phái người đến gài bẫy nàng. Cười khẩy, nàng trợn mắt nói dối: "Ta không có lưới đánh cá."
"Vậy à?" Lan Tiếu tỏ vẻ tiếc hận: "Ngươi không có lưới đánh cá thì không thể cùng đội với chúng ta rồi."
Ai thèm, La Bích cười một tiếng.
"Hai người các ngươi làm gì đó? Nhanh lên." Lệ Phong không cùng lên đến, dừng bước gọi người, bọn họ còn phải nhanh đi tranh vị trí bắt cá tốt. Người phụ nữ kia chặn La Bích lải nhải cái gì.
"Đến đây." Văn Kiêu nhếch cằm với La Bích, La Bích hiểu ý, bỏ lại Lan Tiếu, đuổi kịp Lệ Phong và Tưởng Nghệ Hân.
Thủy Tầm tinh có nhiều sông hồ, trong các nhánh sông thì Tầm Hà lớn nhất, chi nhánh trải rộng khắp hành tinh, nhìn đâu cũng thấy hồ lớn hồ nhỏ, đầm nước. Ven sông trên đất mọc đầy thanh thảo, thảm cỏ xanh mượt như thảo nguyên, cây cối xung quanh thưa thớt, không có rừng rậm.
Lệ Phong cứ cách một thời gian lại đến Thủy Tầm tinh, hắn biết chỗ nào có nhiều cá, vị trí tốt, dẫn mọi người đi thẳng về phía nam. Phía trước có một khu chợ tạm bợ, hàng rong bày bán cá tươi vừa bắt từ sông lên, đủ loại chủng loại, lớn nhỏ, đỏ đen, thỉnh thoảng có cả tôm cua, buôn bán khá tốt, sạp nào cũng đông người.
La Bích bịt mũi đi trong chợ, né trái tránh phải, sợ người ta quẹt mùi tanh của cá lên người.
Văn Kiêu đi sau lưng La Bích bĩu môi, đúng là người một nhà không vào một cửa, mẹ nó giống y hệt Phượng Lăng.
Tưởng Nghệ Hân ở phía trước ngó đông ngó tây, quay đầu thấy La Bích như vậy, cười vẫy gọi: "Này, nhanh lên, bên này bán đồ ăn ngon."
Thương gia rất biết làm ăn, tranh thủ mùa đánh bắt cá thịnh vượng dựng sạp tạm thời bán các món ngon, bánh ngọt, đồ khô, hoa quả đủ cả. Tưởng Nghệ Hân đứng chờ La Bích và mọi người, đúng lúc có một hàng bánh ngọt mới ra lò bánh kem, Tưởng Nghệ Hân nuốt nước miếng.
Lệ Phong thấy vậy liền hỏi nhân viên cửa hàng: "Bao nhiêu tinh tệ một cái?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận