Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý

Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý - Chương 2611: Đừng suy nghĩ (length: 3932)

Phượng Lăng điên cuồng mua sắm, La Bích nhìn mà tức điên lên. Nàng còn chưa mua gì, mà Phượng Lăng đã mua không ngừng tay.
La Bích mở Quang não cỡ nhỏ ra so sánh, mẹ nó, để xem ai tiêu tinh tế tệ lợi hại hơn! La Bích tính khí là vậy, không giống những nữ nhân khác, nàng đến khu mua sắm cao cấp lượn một vòng, chẳng ưng ý món nào, có tinh tế tệ cũng không biết tiêu vào đâu.
Ngươi nói có tức người không cơ chứ!
La Bích lượn hơn nửa giờ, mệt mỏi rã rời. Thấy Phượng Lăng lại định đi ra ngoài, nàng vội hỏi: "Phượng Lăng, ngươi mua váy áo da thú, áo choàng, giày cho ta hết bao nhiêu tinh tế tệ?"
Phượng Lăng cầm áo khoác quân trang lên, đáp: "Chưa đến hai trăm triệu tinh tế tệ."
La Bích: "..."
Phượng Lăng mở cửa bước ra ngoài, La Bích ngồi trước bàn làm việc mà đau tim. Nàng mặc gì chẳng được, cần gì tốn nhiều tinh tế tệ vào váy áo cao cấp vậy, đúng là, xa xỉ phẩm chỉ có vậy thôi.
La Bích mấy ngày rét đậm nhận được không ít tiền mừng tuổi, nhưng Phượng Lăng không tiêu tiền của nàng, nàng cũng không ngăn được Phượng Lăng mua sắm.
Thôi được, mỗi người mua một kiểu. La Bích tiếp tục lượn lờ trong khu mua sắm, ngắm nghía kim ngọc bích thạch một lượt, chẳng thấy hứng thú. Sau đó lại đi dạo các cửa hàng dược liệu, mấy cái đỉnh lô nhỏ với chất liệu khác nhau nom rất hay, La Bích ngắm nghía hồi lâu nhưng không mua.
Gần đến giữa trưa, Phượng Lăng mua thảm da thú về.
Phượng Lăng mở thùng giấy ra, La Bích đến xem, thảm da thú được làm từ da thú tai nhỏ, lông ngắn, mịn màng mềm mại, trừ giá đắt đỏ ra thì không có điểm gì để chê. So với loại da thú lông dài thì độ mềm mại của loại này vẫn chưa đủ, Phượng Lăng trải ra phòng khách, da thú tai nhỏ mùa đông mịn màng mềm mại hơn mùa xuân, chọn lựa kỹ càng rồi trải ra phòng ngủ.
La Bích ngồi phịch xuống tấm thảm da thú, không nói gì. Phượng Lăng ngạc nhiên hỏi: "Sao thế?"
"Ngươi bỏ ra bao nhiêu tinh tế tệ vậy?" La Bích cau mày hỏi.
Phượng Lăng: "..."
Khóe miệng Phượng Lăng giật giật, bó tay: "Để Chu Hưng Bảo đến chơi với ngươi cho rồi."
La Bích đứng lên, nhìn tuyết rơi trên ban công lớn. Phượng Lăng nhận được thông tin, bỏ mặc tấm thảm da thú mà đi đến thư phòng ở ban công lớn, mở Quang não xử lý công vụ vừa truyền đến.
La Bích thực sự chán, cầm áo choàng chuẩn bị ra ngoài, Phượng Lăng gọi nàng lại: "Về."
"Làm gì?" La Bích hỏi.
"Nhà khác tấm năng lượng không đủ, nhiệt độ thấp quá, ở nhà chơi đi." Phượng Lăng dứt lời, lại nói: "Ngươi mà buồn bực quá, thì gọi bọn trẻ nhà Chu gia đến chơi với ngươi."
La Bích buông áo choàng, không ra ngoài nữa. Phượng Lăng đứng dậy đi qua, từ trữ vật giới chỉ lấy ra hai rương Bích Phỉ thạch và Ngọc Bích thạch, còn có một ít khoáng thạch chứa năng lượng khác.
"Cầm mà chơi đi." Phượng Lăng trở lại thư phòng làm việc, thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng thực ra vẫn luôn để ý đến La Bích.
La Bích ngồi xuống nghịch nghịch Bích Phỉ thạch và Ngọc Bích thạch trên bàn, trong lòng nghĩ ngợi lung tung. Bây giờ quân bộ đang chuẩn bị trang bị và linh dược, năng lượng dịch, đám thiên tài kia nhân cơ hội này mà nổi danh không ít.
Quân bộ chuẩn bị trang bị, có thể lấy ra được cũng chỉ có mấy thứ đó thôi, La Kiệt chắc chắn sẽ không bỏ qua việc này đâu.
La Bích thấy bực bội, bèn đi hỏi Phượng Lăng: "Phượng Lăng, quân bộ chuẩn bị trang bị, La Kiệt có hỏi đến chuyện lồng cua không?"
Động tác của Phượng Lăng khựng lại một chút: "La Kiệt có nhắc qua, nhưng ta không đồng ý."
"Ta biết ngay là La Kiệt sẽ nhắm đến lồng cua mà. Giờ mặc kệ là trang bị hay khí cụ gì, cứ hễ dùng được là quân bộ đều muốn cả." La Bích không phải là không muốn cho quân bộ dùng, chỉ là nàng nghĩ nhiều hơn thôi: "Ta không cho hắn dùng, bảo hắn đừng mơ."
Phượng Lăng nói: "Được, lát nữa ta sẽ nói với La Kiệt/Roger."
"Ngươi ngại khó nói, thì để ta nói với hắn cũng được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận