Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý

Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý - Chương 01: Mạnh gen (length: 3891)

La Bích vừa đến Vu gia dược phường, đỗ xe xong, cầm chìa khóa mở cửa chính bước vào. Nàng đến hơi muộn, trong dược phường đã có vài khách hàng đang chọn dược liệu.
Chủ quản Vu Nhạc đang giới thiệu dược liệu cho khách. Vu Nhạc là người của Vu gia, nhìn bề ngoài là một thanh niên, nhưng thực tế đã hơn bốn mươi tuổi. Trong thời đại tinh tế với tuổi thọ trung bình của con người là 300 năm, bốn mươi tuổi vẫn còn là thời kỳ thanh niên.
Vu Nhạc ngẩng đầu thấy La Bích cuối cùng cũng đến, liền nói: "Nhanh vào trong đi, sáng nay dược liệu mới về nhiều lắm, còn có vài cây linh thực cấp thấp, lúc phân loại xử lý thì cẩn thận chút."
Khách hàng nghe thấy tiếng liền nhìn về phía La Bích. La Bích làm như không thấy, đáp một tiếng rồi đi vào phòng làm việc phía sau.
"Ngươi đến rồi à." Khương Trúc, đồng nghiệp duy nhất của La Bích, thấy La Bích thì thở phào nhẹ nhõm. Kỹ thuật của nàng không bằng La Bích, tốc độ cũng không nhanh bằng. Việc xử lý dược liệu trong phòng làm việc chủ yếu dựa vào La Bích, đặc biệt là linh thực. Chỉ cần qua bàn tay nhỏ bé của La Bích xử lý, linh lực sẽ ít bị hao mòn đi nhiều.
La Bích vừa đặt tay xuống liền bắt đầu xử lý mấy cây linh thực kia, miệng cũng không ngừng nói chuyện phiếm với Khương Trúc. La Bích không quan tâm, Khương Trúc là em họ của chủ quản Vu Nhạc, phòng làm việc này coi như là của hai người, chỉ cần không chậm trễ công việc thì có thể thoải mái nói chuyện.
"Bệnh nóng nảy của Hoa Nhiên thế nào rồi? Ngươi thật sự muốn lấy tiền tiết kiệm của mình ra để mua An Thần tán cho hắn à?" Khương Trúc chợt nhớ ra rồi hỏi. Hoa Nhiên là kế huynh của La Bích, theo mẹ tái giá đến La gia, là chiến sĩ mạnh gen Lôi diễm, đang làm việc trong quân đội. Một tháng trước, khi làm nhiệm vụ hắn gặp tai nạn, mạnh gen bị hao tổn và được đưa về nhà.
Việc điều trị mạnh gen bị hao tổn cần linh dược, dù quân đoàn thứ ba nơi Hoa Nhiên công tác có cung cấp một phần linh dược, nhưng giá cả linh dược thực sự rất cao, gia đình La Bích không đủ khả năng chi trả lâu dài cho Hoa Nhiên. Thế nên, chỉ mới một thời gian ngắn mà gia sản của nhà La Bích đã bị vét sạch.
Thấy mạnh gen của Hoa Nhiên không thể khống chế được nữa, La Bích rối bời, mấy ngày nay cứ nhớ mãi về số tiền tiết kiệm của mình, cả ngày lải nhải với Khương Trúc.
"Không biết nữa, ngươi nói ta có nên lấy ra không?" La Bích chau mày, chuyện này nàng đã xoắn xuýt mấy ngày nay rồi.
La Bích là xuyên không, không phải kiểu hồn xuyên đoạt xác, mà là mang theo ký ức của kiếp trước chuyển thế đầu thai. Nàng có một thói quen, mọi việc đều muốn nghe ý kiến của người khác, tiếp thu hay không là một chuyện, chủ yếu là muốn nghe thử. Đặc biệt là chuyện có nên lấy tiền tiết kiệm của mình ra hay không, nàng lại càng muốn nghe ý kiến của người khác.
"Cái này còn tùy vào ngươi nghĩ như thế nào, nếu ngươi thực sự không đành lòng, thì lấy ra một phần tiền mua linh dược cho Hoa Nhiên cũng được, nhưng đừng lấy hết ra, nhà các ngươi sau này còn nhiều khoản chi tiêu lớn đấy." Khương Trúc lớn tuổi hơn La Bích, suy nghĩ cũng chu đáo hơn.
La Bích nhanh tay xử lý xong một cây linh thực cấp hai, suy nghĩ một lát rồi nói: "Hoa Nhiên là con của mẹ kế ta, không phải anh ruột của ta, ta chỉ lo ta lấy tiền tiết kiệm của mình ra thì người khác sẽ cho là ta ngốc."
"Ây da! Ngươi làm xong một cây linh thực rồi à?" Lúc này Khương Trúc mới chú ý đến thành phẩm linh thực trên kệ trước mặt La Bích, nàng mới phát hiện ra tốc độ của mình đã vô tình chậm lại, tay lập tức tăng tốc: "Ngươi đây là có tình có nghĩa."
Khương Trúc là người khéo léo, quen nói những lời dễ nghe, nhưng khi gặp La Bích lại không được.
"Nói tiếng người đi." La Bích lập tức đáp trả một câu như vậy, hất cái kiểu lấy lòng người của Khương Trúc xuống bùn.
La Bích thành tâm thỉnh giáo, không chấp nhận người khác nói những lời sáo rỗng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận