Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý

Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý - Chương 2411: Linh dược (length: 3840)

La Bích liếc nhìn cô bé kia một cái, rồi thu mắt lại, trong lòng dâng lên những suy nghĩ xao động về gen mạnh.
Lôi Diễm chiến sĩ khi chiến đấu tiêu hao rất nhiều chiến lực, từ đó gen mạnh xao động, người khác đều như vậy, không biết đám Phượng Lăng thì sao? La Bích không chắc chắn, lầm bầm trong miệng rồi đi về phía chiếc phi thuyền xa hoa cỡ nhỏ.
"Này, ngươi chờ một chút." Cô gái xinh xắn gọi La Bích lại.
La Bích nhìn nàng, cô gái không đổi sắc mặt nói: "Ngươi có An Thần Tán không?"
Không quen biết mà lại hỏi xin An Thần Tán? Chắc là ỷ vào đội mình mạnh hoặc là quá ngu xuẩn. La Bích cười khẩy: "Không có."
Những người khác nghe vậy, quay đầu nhìn qua. Cô gái xinh xắn không tin: "Thật sao? Ngươi đi theo đội đi săn làm nhiệm vụ, lẽ nào một bình An Thần Tán cũng không có? Ninh Thần Tán cũng được."
La Bích đã nhìn thấu tâm tư của cô bé này, chẳng qua là ỷ vào đông người muốn xin linh dược thôi. La Bích càng muốn cười hơn: "Ta không có linh dược. Nhưng đội đi săn của ta có. Bọn họ đều đang chiến đấu ở núi Chim Ngộ, nếu như ngươi muốn, cứ đến núi Chim Ngộ tìm người của đội đi săn chúng ta mà xin."
Vóc dáng thì xinh xắn động lòng người, nhưng tâm địa lại đen tối.
Cô gái xinh xắn có vẻ hơi không vui. Đội trưởng đội đi săn kia phản ứng nhanh, ban đầu cũng có ý định cướp đoạt, nghe La Bích nói vậy thì tin đến tám phần, hắn không muốn thêm rắc rối, liền gọi cô gái kia trở về.
Những người còn lại của đội đi săn liếc nhìn La Bích một cái rồi tiếp tục làm việc của mình. Bọn họ cũng muốn có linh dược như An Thần Tán, nhưng đáng tiếc loại linh dược này tiêu hao quá lớn, hầu như không có đội đi săn hay đoàn lính đánh thuê nào có dư.
Nếu có, thì cướp lại bằng cách nào?
La Bích khẽ hừ một tiếng rồi trở về chiếc phi thuyền xa hoa cỡ nhỏ.
Nếu không động tay thì thôi, nếu dám cướp đoạt? La Bích không ngại cướp hết đồ của đối phương. Nàng muốn cướp còn chưa ra tay, lại dám có ý đồ với nàng? Thật thú vị.
Văn Diệu và La Kiệt đã ăn no, uống nước xong liền đứng dậy chuẩn bị xuất phát. La Kiệt thấy La Bích trở về liền nói: "Chuẩn bị một chút, chúng ta đi núi Chim Ngộ."
La Bích gật đầu, vội vàng kể lể mọi chuyện, từ chuyện bị cô gái kia dòm ngó đến chuyện cô ta muốn xin An Thần Tán. Nói xong, nàng ừng ực ừng ực uống hết một bát nước nguội.
La Kiệt nheo mắt, ý cười không đọng dưới đáy mắt, đi đến cửa phi thuyền liếc nhìn.
"Con nhỏ đó bị bệnh à, dám nhắm vào ta. Nếu như ta có An Thần Tán thì đã sớm cho đội mình dùng rồi, cần gì đến nó nhớ thương?" La Bích thầm mắng một câu trong lòng, rồi lại đổ đầy một bình nước.
Bình thường chưa chắc đã muốn uống nước, nhưng làm nhiệm vụ lúc nào cũng khát, uống một hồi lại muốn uống tiếp.
Văn Diệu xách cái gùi nhỏ của nàng lên, nhấc chân đi về phía cửa phi thuyền: "Không bị cướp là được, nếu bọn chúng dám động tay cướp, cùng lắm thì đánh một trận."
Văn Diệu căn bản không thèm để đối phương vào mắt. Lần này cùng tổ đội đều là những Lôi Diễm chiến sĩ gen mạnh có chiến lực cường hãn. Đừng thấy đánh dị thú không chiếm được lợi lộc gì, chứ đánh người thì vẫn được.
La Bích cũng nghĩ như vậy, nàng cũng không để đội của cô gái kia vào mắt. Cả đội đi săn bị thương hơn phân nửa, còn dám nảy ý đồ xấu, đây là chê số người bị thương chưa đủ nhiều sao!
Theo Văn Diệu nhảy xuống phi thuyền, ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống, phơi người nóng khô cả da.
La Bích vẫn còn tức giận, liếc nhìn về phía nơi đóng quân bên kia, cô gái xinh xắn thấy La Kiệt và Văn Diệu thì ngẩn người ra, lập tức quay đầu đi, giả bộ như đang nói chuyện với người khác.
Cô gái hiển nhiên không ngờ rằng trên phi thuyền lại có Lôi Diễm chiến sĩ, mà còn là hai người Lôi Diễm chiến sĩ gen mạnh cấp S, sớm biết vậy nàng đã không nảy sinh ý đồ xấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận