Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý

Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý - Chương 2320: Ngươi còn một lò đều không có nổ (length: 3974)

Thang Thiệu không hiểu, liếc mắt nhìn dược thực, linh thực còn chưa xử lý xong: "Sao không bảo họ làm xong? Cái này phải làm sao?"
?"Đừng nói nữa." La Bích cũng bực mình.
Vẫn còn 'còn có gì để nói' à? Thang Thiệu đợi nàng trả lời, kết quả La Bích chạy biến.
Thang Thiệu: "..."
Đổ đống Bích Phỉ thạch vừa moi móc từ Tiểu Khuông vào thùng giấy, La Bích vội vàng nhấc thùng giấy đặt xuống đất, "Soạt" một tiếng rồi lại vội vàng bê Tiểu Khuông chạy về, tiếp tục bàn chuyện vừa nãy.
?"Ngươi không phải không biết, con nhỏ hàng xóm nhà ta, Lan Tiếu, nó bép xép lắm, bọn họ đều ở đây cả, dẫn nó tới thì sao? Không chỉ Lan Tiếu, trong đám người nhà trú quân ấy, mấy bà thích buôn dưa lê cũng nhiều, ta không muốn dây vào."
Thì ra là lý do này?
Thang Thiệu không nói gì, Chu Hưng Thiều lại lẩm bẩm: "Ơ? Mà khoan, cái bà hàng xóm thích lân la nhà ngươi đâu rồi? Bình thường ngày nào bà ta cũng lượn mấy vòng tới nhà mình, sao hôm nay lại vắng bóng thế?"
?"Ai biết được." La Bích cũng thấy kỳ lạ, nhưng đầu óc cô không rảnh bận tâm mấy chuyện này.
Công thức luyện chế Lôi Diễm chiến sĩ cơ bản đều không hoàn chỉnh, Thang Thiệu, Lệ Phong và đám trẻ nhà Chu góp lại nghiên cứu một hồi, mỗi người một ý, bàn tán xôn xao. La Hàng từ ngoài đồng về, chợt thấy nhà mình đông nghịt người thì ngạc nhiên.
La Bích làm sao chịu để lão nhàn rỗi: "Ba, nấu nước pha trà cho con, bọn họ đang luyện chế tro cặn thuốc cho con."
Luyện cho cô, vậy nên, uống trà là phải.
Nói đi nói lại, thì cũng phải pha trà cho người ta uống chứ.
La Hàng hiểu ý, rửa tay rồi mở tủ bát lấy ấm sứ. Góc bếp có một con suối nhỏ, nước chảy róc rách, dây leo xanh mướt bò kín mấy tảng đá. La Hàng múc đầy ấm sứ nước.
La Bích đứng ngồi không yên, chạy tới đá cho cây năng lượng mộc một cước: "Dùng gỗ năng lượng mà đun nước, không thì dở ẹc."
Tính tình đúng là chẳng dịu dàng chút nào.
La Bích sốt ruột, La Hàng gật đầu, cô đã ba chân bốn cẳng chạy về rồi. Công thức luyện chế vốn dĩ chẳng đầy đủ, một chốc một lát căn bản chẳng thể nghiên cứu ra ngô khoai gì, La Bích mất kiên nhẫn, cắt ngang công cuộc nghiên cứu của Thang Thiệu và những người khác.
?"Thôi thôi, đừng có nghiên với cứu gì nữa, đợi mấy người nghiên ra được cái công thức hoàn chỉnh thì đến bao giờ? Mấy thằng La Kiệt nó vật vã cả tháng trời còn chẳng ra cái thể thống gì." La Bích ôm lấy đống Bích Phỉ thạch vừa moi móc xong, giơ cho Thang Thiệu xem: "Ngươi nhìn đây, ta moi ra gần hết cả rương rồi, ngươi còn chưa nổ được một mẻ nào."
Tự mà so sánh đi, có thấy ổn không? Nhanh nhanh luyện chế đi.
Thang Thiệu: "..."
Lệ Phong kinh ngạc: "Ngươi moi ra nhiều vậy rồi á?"
Còn phải nói à? Đã nói là cô làm thì đương nhiên không thể ngồi không rồi. La Bích càu nhàu: "Ai rảnh như mấy người, vừa nói vừa làm thì chậm chạp, chẳng lẽ không thể vừa nghiên cứu vừa làm à?"
?"Không có công thức." Bị mắng, Thang Thiệu cũng không giận: "Tuy rằng là vì luyện chế tro cặn thuốc, nhưng dù gì cũng là dụng thực với linh thực, không thể cứ thế mà luyện bừa được, ít nhất cũng phải bàn bạc một công thức sơ bộ chứ."
Lính Đế Quốc luôn tuân theo kế hoạch đã định, rồi mới thực hành, chứ không ai bắn tên vô đích cả.
?"Nổ lò không phải luyện bừa thì còn luyện kiểu gì nữa." La Bích chẳng quan tâm ba cái vụ này, cô muốn thế nào thì làm thế đó, ném Bích Phỉ thạch vào Tiểu Khuông, rồi bốc túm năm tụm ba Linh thực, dược thực đưa cho Thang Thiệu: "Đây là mấy thứ để luyện 'Thiêu Đốt Ngọt Tán' đấy, cứ dùng mấy thứ này mà luyện đi."
Thật ra không đủ nguyên liệu để luyện "Thiêu Đốt Ngọt Tán", thiếu mấy loại linh thực, thừa vài cọng dược thực. Nhưng sao chứ? Cô bảo Lôi Diễm chiến sĩ luyện chế là để nổ lò, chứ không phải để lấy linh dược.
Bạn cần đăng nhập để bình luận