Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý

Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý - Chương 2321: Đến cái tiểu hỏa cầu (length: 3991)

Đương nhiên, nếu có thể luyện chế ra linh dược thì càng tốt hơn nữa.
Về chuyện này, La Bích cười ha ha, khả năng này quá nhỏ bé.
Bọn trẻ vây quanh Thang Thiệu để phân biệt dược thực và linh thực, đứa này nhìn đứa kia ngó, đợi đến khi thấy rõ chủng loại, liền ùa nhau đi chọn lựa linh thực, dược thực. Mười một gốc linh thực, năm mươi gốc dược thực, không khó nhớ, bọn trẻ đều ghi tạc trong lòng.
Thang Thiệu cũng chẳng phải dễ bị qua mặt, hắn nhìn ra phối phương có chỗ không đúng, nhưng không có tinh lực để mà lý luận với La Bích. Lúc này La Bích nói gì nghe nấy, chỉ có kẻ ngốc mới tranh cãi. Thang Thiệu bày biện xong Tiểu Luyện Dược Đỉnh, đem từng gốc dược thực, linh thực một bỏ vào.
Lệ Phong liếc mắt nhìn, rồi làm theo một cách vụng về. Đám trẻ nhà họ Chu mỗi người tự tìm vị trí, bày biện xong Tiểu Luyện Dược Đỉnh.
Chu Hưng Thiều động tác nhanh nhẹn, đã đắp xong nắp lô đỉnh, đứa nhỏ này trợn tròn mắt, quay đầu tìm La Bích: "Ta không có hỏa cầu nha, làm sao luyện chế đây?"
"Ngươi không có thì ta cũng không có à." La Bích chê hắn ngốc, nhanh chóng loay hoay xong Bích Phỉ thạch trong tay, quăng vào Tiểu Khuông, rồi hất cằm về phía Thang Thiệu: "Đi xin canh thiếu tá đi, hắn có hỏa cầu."
"Canh thiếu tá, cho xin một cái tiểu hỏa cầu."
Thang Thiệu đánh ra hai mươi mốt cái tiểu hỏa cầu, mỗi người một cái, trừ việc hắn là người có dị năng hệ Hỏa ra, thì còn lại toàn bộ đều không có. Kể từ đó, Thang Thiệu phải cung cấp hỏa cầu cho mọi người, mỗi người một cái Tiểu Luyện Dược Đỉnh tiến vào trạng thái luyện chế.
Luyện chế mù quáng thế này, không nổ lô mới là lạ. Rất nhanh, nhà La Bích đã liên tiếp hai ba lần truyền ra tiếng nổ lô.
Cũng may tiếng nổ của Tiểu Luyện Dược Đỉnh không lớn, những nhà hàng xóm bị ảnh hưởng cũng chỉ có mấy nhà gần đó, ở xa hơn thì căn bản không nghe thấy được. Phiền Yểu ở gần đó, nhưng có lẽ nàng vẫn chưa về nhà, La Bích cũng không để bụng, cùng lắm thì Lan Tiếu cái miệng rộng lại tới thăm nhà.
Nói đến chiến sĩ Lôi Diễm nổ lô cũng thật thần kỳ, người ta nổ lô cũng chỉ "Bành" một tiếng, nắp đỉnh động đậy một cái, tro cặn thuốc cơ bản không nổ ra được. La Bích thấy mà đỏ mắt, như vậy có khác nào không hề lãng phí chút tro cặn thuốc nào.
Không giống như La Bích, sắp vỡ là nó nở hoa luôn, thu dọn lại cũng phiền phức.
Hơn phân nửa còn làm người dính đầy tro, xấu xí vô cùng.
Sau đó La Bích bận rộn hẳn lên, bưng ki hốt rác nhỏ thu dọn tro cặn thuốc, Thang Thiệu cùng mọi người ôm Tiểu Luyện Dược Đỉnh đổ tro cặn thuốc ra. Mọi người nhìn lên, nổ một lò chừng chừng khoảng một nhúm nhỏ tro cặn thuốc, thứ này không có trọng lượng, nổ một lò chỉ có bấy nhiêu.
"Sao ít vậy?" La Bích không hài lòng, một nhúm thế này đến nửa lạng cũng chưa có.
Thang Thiệu mặt không biểu tình: "Chịu thôi, chỉ có nhiêu đó thôi, ngươi cũng nhìn xem Tiểu Luyện Dược Đỉnh to bằng nào."
Được thôi, La Bích không còn gì để nói. Chu Hưng Chích và Chu Hưng Nhung ôm Tiểu Luyện Dược Đỉnh tới, đổ tro cặn thuốc vào ki hốt rác. Một lượt xuống, hai mươi mốt người, đến một cân tro cặn thuốc cũng không nổ ra được.
La Bích đi trồng ruộng, chọn một mảnh đất, rải đều tro cặn thuốc ra.
Cân nhắc đến chuyện nổ lô, mọi người chọn không gian luyện chế ngay tại bên ruộng, như vậy cho tiện việc rải tro cặn thuốc. La Hàng pha trà, tiếp nhận công việc vãi tro, còn La Bích trở về tiếp tục loay hoay với Bích Phỉ thạch, nàng còn có ba rương chưa rút xong.
La Bích vừa rút ra một lát thì có người đến gõ cửa, những người đang luyện chế đồng loạt ngẩng đầu lên. Chu Hưng Thiều không rảnh tay, nhìn quanh rồi lớn tiếng hỏi: "Ai đi mở cửa vậy?"
"Lò của ta sắp nổ rồi, đợi lát nữa ta đi." Chu Hưng Vân đáp.
"Ta đi cho." La Bích không muốn làm lỡ thời gian của các chiến sĩ Lôi Diễm, dù gì nàng cũng rảnh rang hơn mọi người.
Nhà to thế này mà mọi người chỉ lo chuyên tâm luyện chế mặc kệ mọi thứ. La Bích còn tưởng là Lan Tiếu cái đồ không có mắt kia đến, nên đã đem mấy khối Bích Phỉ thạch trong tay một hơi rút ra hết, chạy ra mở cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận