Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý

Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý - Chương 29: Người một nhà (length: 4074)

Năm đó, La Hàng từ chủ gia phân ra ở riêng, được chủ gia chia cho ba mẫu đất trồng trọt. Mấy năm đầu, La Hàng một mình nuôi con gái nên không có tâm trí nào để canh tác. Thêm nữa, Lôi Diễm chiến sĩ lại không có sự thân hòa với thực vật, trời sinh đã không thích hợp làm nông.
Tâm trí của hắn không đặt vào việc này, nên mỗi khi đến mùa vụ, hắn chỉ vãi chút hạt giống lúa xuống ruộng rồi mặc kệ chúng mọc tùy ý. Nếu mọc tốt thì được chút thu hoạch, còn không tốt thì hắn cũng chẳng để ý.
Về sau, tình hình không cho phép như vậy nữa. La Bích rất kén ăn, không quen ăn những loại nguyên liệu nấu ăn thông thường nhìn bề ngoài thì rất đẹp nhưng thực tế lại nhạt nhẽo, không có vị gì. Dinh dưỡng tề thì khỏi phải nói, càng khó nuốt. La Bích bị ép đến phát cáu, dứt khoát tự mình trồng nguyên liệu nấu ăn giàu dinh dưỡng. Năm đầu tiên cô trồng Tiểu Mạch, ba mẫu đất thu được khoảng năm trăm cân, vừa đủ cho La Bích ăn trong một năm. Ai bảo thời đại tinh tế này một năm có tận mười tám tháng cơ chứ! Quá dài.
Sau lần trồng đó, La Bích lần lượt trồng thêm mấy loại rau quả dinh dưỡng dễ sống. Cây cối mọc miễn cưỡng tạm được, rau quả thu hoạch chỉ đủ cho cả nhà ăn. Mấy năm nay, rau quả dinh dưỡng trong bữa ăn của nhà La Bích đều là do tự trồng.
Nếu không có ba mẫu ruộng kia, khẩu phần lương thực của La Bích đã đứt đoạn từ lâu. Chuyện này tuyệt đối không được xảy ra: "Mặc kệ là khế sư hay khế đồ, cứ đợi phụ thân phát tài lớn rồi tính sau." Đừng mong bán đất, nàng không đồng ý.
Hoa Nhiên vừa đặt mua linh dược tam phẩm, trong nhà đã hết sạch tinh tế tệ. La Hàng nghĩ đến tình trạng hiện tại của gia đình, thở dài một tiếng, âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải nhận thêm nhiệm vụ, kiếm thật nhiều tinh tế tệ để lo cho con gái ăn học ở học viện Khế Sư.
"Chờ ta ổn định gen cường hóa, sẽ đến đoàn lính đánh thuê nhận nhiệm vụ. Với năng lực của ta và phụ thân, nhất định có thể lo cho La Bích học tập ở học viện Khế Sư." Hoa Nhiên bày tỏ thái độ, cũng âm thầm thề, từ nay về sau nhất định coi La Bích như em gái ruột mà đối đãi.
"Để sau rồi tính, ta buồn ngủ, muốn đi ngủ." Hiện tại La Bích không coi kết quả khảo nghiệm là chuyện đáng kể, nói một tiếng rồi bỏ đi trước.
La Hàng nhìn về phía Hoa Nhiên: "Con cũng nên đi nghỉ sớm đi, dưỡng tinh thần cho tốt, có lẽ sáng mai linh dược sẽ được đưa đến."
Hoa Nhiên gật đầu rồi rời đi. La Hàng và Quan Trúc Đình cũng mệt mỏi, lần lượt về phòng.
Quan Trúc Đình đột nhiên nói: "Cảm ơn anh đã vì Hoa Nhiên mà làm như vậy, em và Hoa Nhiên sẽ ghi nhớ."
La Hàng vỗ tay Quan Trúc Đình trấn an: "Đều là người một nhà, anh làm chút chuyện là phải đạo thôi. Hoa Nhiên cũng như La Bích, đều là con của anh."
Quan Trúc Đình vui mừng cười, rất may mắn vì đã gả cho một người đàn ông có trách nhiệm.
Đêm đó, tâm tư mọi người trong nhà đều không yên, nhất là La Bích. Nghĩ đi nghĩ lại trong lòng luôn thấy bất an, đối với tương lai có chút mờ mịt. Ở cái thế giới lấy võ lực làm trọng này, không có thực lực chỉ có thể mặc người chém giết, không phục thì chết càng nhanh.
Nhìn phụ thân La Hàng mà xem? Một người đàn ông cứng cỏi như vậy, chỉ vì là Lôi Diễm chiến sĩ thức tỉnh hậu thiên, mà gặp chuyện vẫn phải cúi đầu trước chủ trạch.
La Bích suy nghĩ lung tung suốt nửa đêm, cuối cùng cũng mơ màng ngủ thiếp đi.
Vì ngủ không ngon giấc, La Bích không định đi làm, định ngủ thêm một chút.
Sáng sớm, chuông cửa nhà họ La vang lên, hai tên Lôi Diễm chiến sĩ mang một bình linh dược tam phẩm giao hàng tận cửa. Hoa Nhiên kiểm tra chất lượng linh dược xong liền tiễn họ đi, quay người lập tức uống linh dược. Dược hiệu của linh dược hai thành phải nửa ngày sau mới phát huy hoàn toàn, hắn trở về phòng nằm trên giường chờ dược hiệu phát huy.
La Hàng nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định nói chuyện La Bích thức tỉnh cho chủ trạch biết. La Phi Phàm kinh ngạc vô cùng, hắn chưa từng nghe nói có người hai mươi chín tuổi mới giác tỉnh. Tuy nhiên, dù sao thì đây cũng là chuyện tốt, La Phi Phàm vẫn rất vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận