Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý

Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý - Chương 160: Lại đổi chỗ (length: 3963)

Chưa đến giữa trưa, bên bộ phận trị an tinh Thủy Tầm gửi tin tức đến, người của Kim gia, Lê gia và Lạc gia đã tới.
"Ta đi gặp bọn họ một chút."
La Kiệt ý chí chiến đấu sục sôi đi đàm phán với ba nhà kia. Tiểu tử này trải qua bao trận đàm phán, sớm đã luyện thành tài ăn nói giỏi giang. Một mình hắn khẩu chiến với ba nhà vẫn cười tủm tỉm, trải qua hơn một giờ đàm phán, La Kiệt thành công khiến ba nhà nhả ra một ít lợi ích mới chịu bỏ qua.
Khi La Kiệt cùng Tần Dịch Lãng, Văn Diệu và những người khác vừa đến, đội ngũ liền lớn mạnh, lúc này những lợi ích kia không dễ để người khác chiếm đoạt. Văn Kiêu đứng ra làm đại diện đi hiệp thương với Chu Huy, nói rõ lồng cua không thể cho người ngoài mượn dùng.
Chu Huy đã sớm nghĩ đến tình huống này, ngồi xuống tranh thủ một phen, cuối cùng chỉ tranh thủ được năm tiếng đồng hồ mượn dùng. Lần này dùng lồng cua xong, hai đội thanh toán sòng phẳng.
Lan Trạch cùng Dương Dục, Phùng Tử Huân và những người khác nghe ngóng được tình hình ở bên này, đều đến thăm một chuyến. Sau khi họ tận mắt chứng kiến lồng cua và cá cái kẹp đá, đánh bắt được số lượng lớn, đều kinh ngạc không thôi. Lan Trạch có mối quan hệ không tệ với Phượng Lăng, hắn kéo Phượng Lăng sang một bên nói: "Ở đây xảy ra chuyện mà ta không biết rõ tình hình, không giúp được gì, xin lỗi."
"Không có gì." Phượng Lăng nói.
Hai người nói mấy câu, Lan Trạch chào hỏi mọi người rồi đi. Dương Dục mười phần trông mong vào mấy con sông trân và cẩm ngư, đợi hơn nửa ngày mới cùng Phùng Tử Huân rời đi. Sau đó, Lan Tiếu và Bạch Hà cùng những nữ nhân khác thường xuyên đến tìm La Bích, miệng thì nói là tìm La Bích chơi, mục đích thật ra là muốn mấy con sông trân và cẩm ngư.
Ngày nào cũng có một đám nữ nhân đến quấy rầy, đừng nói La Bích thấy phiền, ngay cả La Kiệt và Văn Kiêu cũng thấy phiền, muốn không đồ của bọn họ, nằm mơ đi. Dù sao cũng phải đợi ở bờ sông này một thời gian dài, mọi người bàn nhau, dứt khoát dời lên thượng du một đoạn, cách xa những kẻ nhớ thương bọn họ.
Địa điểm mới chuyển đến có mặt sông rất rộng, dây thừng cá tạp không đủ dài. La Kiệt kéo dây thừng cá tạp ra ước lượng nửa ngày, lắc đầu nói: "Còn thiếu ba bốn mươi mét."
"Vậy phải làm sao?" Văn Diệu nhíu mày lo lắng.
La Bích lặng lẽ gọi Tưởng Nghệ Hân đến chỗ mọi người, kín đáo đưa cho cô mấy cuộn dây thừng, dặn dò: "Nhớ kỹ, đừng nói là ta cho."
Tưởng Nghệ Hân bĩu môi: "Yên tâm đi, ta biết rồi."
Tưởng Nghệ Hân vui tươi hớn hở ôm một cuộn dây thừng chạy về, La Kiệt và Văn Diệu liếc nhìn cô mấy cái.
La Kiệt giật giật dây thừng, phân biệt chất liệu, hỏi: "Lấy ở đâu ra vậy?"
"Ta mang từ Đế Tinh đến, sao, có vấn đề gì à?" Tưởng Nghệ Hân nói dối không hề đỏ mặt.
La Kiệt bán tín bán nghi, đưa cho Tần Dịch Lãng một cuộn dây thừng, hai người mỗi người một đầu, nối dây thừng vào dây thừng cá tạp. Ước chừng chiều dài đủ rồi, Tưởng Nghệ Hân lái xe bay lôi kéo một đầu dây thừng cá tạp đến bờ bên kia buộc vào thân cây.
Khi chín cái lồng cua cũng được thả xuống sông, cơm trưa cũng đã nấu xong, mọi người rửa tay bắt đầu ăn cơm.
La Bích cũng không rõ chuyện gì xảy ra, từ khi chuyển đến vị trí này, tim nàng có chút đập nhanh hơn. Ăn mấy miếng cá nướng thịt, nàng liền không muốn ăn nữa, đứng dậy nói: "Phượng Lăng, ta no rồi, ta đi dạo xung quanh một chút."
"Ăn thêm chút nữa." Phượng Lăng gọi lại nàng.
La Bích thở dài nói: "Không ăn, ta có chút hoảng hốt, muốn đi đi một chút."
Phượng Lăng nhìn nàng vừa lau tay bằng khăn giấy, vừa đi về phía bờ sông, nhíu mày quay đầu lại. La Kiệt thật sự là hết cách: "Cô ấy đâu phải trẻ con, ngươi cần phải lo lắng như vậy sao?"
Phượng Lăng không để ý đến hắn, cầm một con cá nướng, chậm rãi ăn.
La Bích vốn định ra bờ sông đi dạo, đi được nửa đường, tim nàng đập thình thịch lợi hại hơn, bước chân đổi hướng, men theo sông đi về phía hạ du.
Bạn cần đăng nhập để bình luận