Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý

Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý - Chương 163: Không làm chủ được (length: 4014)

La Bích lại càng muốn xem Trương Thành, kẻ mặt dày mày dạn này, còn là đàn ông sao, cũng đáng.
"Hà Tất phải để Trương Thành đến, hắn là đàn ông, lại bận rộn, chưa chắc đã có thời gian tới, ngươi cho ta là tốt nhất rồi." Lan Tiếu hoàn toàn không hiểu ý của La Bích.
"Vậy thì đợi hắn có thời gian rồi tính." Thái độ La Bích lạnh hẳn đi, loại người ngu xuẩn này nàng gặp rồi, nhưng chưa thấy ai ngu như vậy, giao thiệp với loại người này chỉ tổ làm giảm trí thông minh của nàng.
Lan Tiếu đứng đó ấp úng không chịu đi, La Bích chán nản ngẩng đầu nhìn trời, mẹ kiếp, còn không đi, ở đây lề mề làm gì!
Mấy chiến sĩ Lôi Diễm đang chọn tôm cua ở gần đó tán gẫu, không biết ai nói chuyện thú vị, có người cười ồ lên.
Họ chia nhau thành từng tổ hai người, mỗi tổ có một cái chậu lớn và một thùng nước, chọn những con cua đỏ càng ném vào chậu nước, còn tôm thì bỏ vào thùng. Mấy con tôm tinh nghịch, lúc thùng gần đầy thì phải nhanh tay đậy nắp lại, tránh chúng giẫm lên nhau nhảy ra ngoài tẩu thoát.
Dưới chân La Bích cũng có một thùng nước và một chậu nước, thùng nước đậy kín, còn trong chậu cua đỏ càng đã gần đầy, con nào con nấy to béo, đang vung đôi càng sắc nhọn tìm cơ hội bò ra ngoài.
Ánh mắt Lan Tiếu rơi vào chậu cua đỏ càng đầy ắp kia, đột nhiên sáng lên: "Hay là ngươi cho ta xin mấy con cua đỏ càng đi, nếu ta tay không về, Trương Thành sẽ khó chịu ra mặt đấy."
La Bích giật giật khóe miệng, cuối cùng nhịn xuống, không nói ra lời khó nghe: "Những thứ này không phải của ta, ta tự tiện tặng cho ngươi thì ra thể thống gì, ngươi làm khó ta quá rồi."
"Ta không cần nhiều, ba năm con thôi." Lan Tiếu tội nghiệp nhìn La Bích.
"Ba năm con ta cũng không quyết định được." Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, La Bích không hề mủi lòng: "Hay là ngươi hỏi đội trưởng Tần xem sao, nếu như hắn đồng ý, ngươi cứ lấy thôi!"
"Đội trưởng Tần!" La Bích gọi Tần Dịch Lang: "Lan Tiếu lo Trương Thành cho cô ta sắc mặt, muốn xin chúng ta mấy con cua đỏ càng mang về nộp, anh thấy thế nào?"
Dám dùng chồng để tính kế nàng, La Bích không ngại bôi nhọ thanh danh của Trương Thành.
Tưởng đâu thoát được, Tần Dịch Lang ghét nhất phải đối phó với phụ nữ, hắn nhếch mép nói: "Mấy thứ này là đồ của tập thể, một mình tôi nói không tính, bảo cô ta đi hỏi thượng tá La Kiệt đi."
Tần Dịch Lang lại đá quả bóng sang cho La Kiệt, La Kiệt thì lúc nào cũng tươi cười, nhưng thật ra lại là người khó nói chuyện nhất, hắn bất kể đàn ông đàn bà, tuyệt đối không nể mặt ai.
Lan Tiếu trợn tròn mắt, nàng chỉ muốn xin mấy con cua đỏ càng thôi mà, sao ai cũng không quyết định được, còn bảo nàng đi tìm thượng tá La Kiệt.
"Chắc thôi vậy, tôi cũng không dám đi hỏi thượng tá La Kiệt, tôi về đây." Lan Tiếu chùn bước.
Ngươi đi sớm có phải tốt hơn không, La Bích còn mong đấy, mau chóng tiễn Lan Tiếu rời đi.
"Nhỡ đâu quay lại Trương Thành giở trò, cô thật định cho hắn năm cân hải sản à?" Tần Dịch Lang vốn đã chướng mắt cách làm của Trương Thành, chuyến này Lan Tiếu đến, ấn tượng của hắn về Trương Thành càng tệ.
"Lời tôi nói anh cũng tin sao?" Lời này của La Bích ý là anh ngốc à!
Con đàn bà này, trên trán Tần Dịch Lang thoáng hiện ba vạch đen, La Bích vội bồi thêm một câu: "Tôi lừa cô ta thôi."
Tần Dịch Lang nghẹn lời, sau đó im lặng luôn.
Từ khi Lan Tiếu tới, La Bích không dám nán lại nơi đóng quân, từng người từng người mượn cớ tìm nàng để gây rối, nghĩ thôi đã thấy bực.
Thấy mấy chị em bầu bạn đi nhặt sò hến, nàng nói với Phượng Lăng một tiếng, rồi nhặt một cành cây nhỏ chạy ra nhập bọn cho vui.
Nàng khua chân múa tay, vừa đi vừa lân la tìm kiếm, dù sao cũng không đi xa, đợi đến khi trời tối mịt nàng sẽ về nơi đóng quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận