Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý

Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý - Chương 2570: Đoạt không đến (length: 3924)

Sau đó Ngũ Thành, Chu Hưng Thiều bị đám trẻ làm cho bận đến chóng mặt.
Đội hộ vệ Chu gia vừa đi, bọn họ vừa trèo lên cây, vừa định bàn tán về niềm vui đi săn, trong rừng trúc đã có một con lợn rừng chạy đến, theo sát phía sau lại có một con nữa.
Đội hộ vệ Chu gia không có ở đây, không ai trợn mắt há mồm, Ngũ Thành và Chu Hưng Thiều bọn họ lại trợn tròn mắt.
Một con còn chưa xong, lại thêm một con, cứ nối tiếp nhau kéo đến.
"Ta Ngọa Tào, ngày xưa tìm mãi không ra một con lợn rừng, hôm nay lại lũ lượt kéo nhau tới." Chu Hưng Thiều xoa tay hầm hè, hắn và Chu Hưng Chích đang tết dây thừng, Ngũ Thành cùng những người khác bận rộn đuổi bắt lợn.
Một cái bẫy vấp chân dùng cho cả hai con lợn, khiến đám nhỏ sung sướng đến phát cuồng, từ trên cây nhảy xuống, chạy tới giật mồm lợn, đứa nhỏ với không tới thì nhảy nhót một chút.
Chuyện này còn chưa hết, việc giật mồm lợn không chỉ một mình làm, nhảy lên vả miệng nó một cái, bị đám trẻ hung hăng tát vào miệng, hai con lợn muốn kêu cũng không kêu được.
La Bích nhìn mà khóe miệng giật giật, một đám người vây quanh lợn đảo quanh, chỉ có hai con lợn, hình thể cũng không lớn lắm, sao có thể đủ việc cho nhiều người như vậy? Có đứa giành móng lợn để bắt, không nhanh thì không có.
Đây chính là lợn rừng, ai cũng muốn sờ một chút.
Quá nhiều người, một con lợn chỉ có bốn móng, căn bản không đủ chia, những người khác luồn lách tìm khe hở, chen vào túm lấy lợn ôm chặt, mẹ ơi, coi như là cướp được.
Một đám trẻ con ra tay, không tin rằng không đè được hai con lợn.
Bây giờ không phải là lợn có muốn để người ta ôm hay không, mà là bọn trẻ nhìn lợn lạ lẫm, từng đứa một cứ gọi là hôn chùn chụt!
Nếu như Chu Hưng Bảo ở đây, chắc chừng phải hôn 'bá bá' hai cái.
La Bích ở trên cành cây sốt ruột nói: "Không cần đến nhiều người như vậy."
Lời này ai mà nghe chứ?
Ai mà không biết là không cần nhiều người như vậy, nhưng các chiến sĩ Tiểu Lôi Diễm cứ cắm đầu vào, không thấy nhiều người, vẫn cứ chen tới chen lui để cướp lấy phần, giống như là nhiều người có thể biến một con lợn thành hai con vậy.
Tưởng Nghệ Hân đi tới đi lui đảo quanh, hắn không chen vào được: "Bắt được chưa? Tránh ra, ta buộc chúng lại."
Hắn còn không giành được ấy chứ.
Chu Hưng Thiều và Chu Hưng Chích ở trên cành cây tết dây thừng, thăm dò quan sát, rõ ràng là bọn họ rất đỏ mắt với người khác được đụng vào, nào biết có mấy chiến sĩ Tiểu Lôi Diễm Chu gia còn định trèo cây để cướp phần của bọn họ.
"Ta đi xem một chút." La Bích bám vào cành cây, chuẩn bị xuống, nàng sợ độ cao, phải nhìn cho kỹ mới dám động.
Chu Hưng Thiều giật dây thừng đã tết xong, nói: "Đi đi."
La Bích bước xuống bằng các bậc thang tự tạo, không đợi nàng lên tiếng, các chiến sĩ Tiểu Lôi Diễm dạt ra một chút, Tưởng Nghệ Hân nhanh tay lẹ mắt trói con lợn rừng đang ôm chặt lại, bọn trẻ rút lui qua một bên.
Tưởng Nghệ Hân mặt mày hớn hở: "Chúng ta lại bắt được hai con."
Mọi người cùng nhau cười, từ xa nhìn thấy đội hộ vệ Chu gia chạy đến, bọn họ càng thêm cao hứng.
La Bích thừa dịp lúc này không cần làm bẫy vấp chân, quay đầu ném củ cải xanh mới đào đi, vừa nãy mới ăn một chút, đều do Chu Hưng Thiều chậm tay, nếu không thì cái này cũng không cho lợn ăn.
Chỉ cần nắm chặt một mảnh dây tua của củ cải đỏ là được rồi, bất quá là để dụ lợn, chứ không phải thật sự cho nó ăn.
Củ cải xanh còn lại đã dùng nhiều lần, lúc này chỉ còn lại một mẩu nhỏ, La Bích cũng ném đi luôn, dù sao đi nữa, đợi hai củ cải xanh này hết thì họ cũng kết thúc buổi đi săn.
Lần này không tính là làm nhiệm vụ, bọn họ là đi chơi, đi săn chỉ là niềm vui ngoài ý muốn.
Người Chu gia đến gần, liếc nhìn hai con lợn rừng đã bị bắt, một lúc lâu sau các chiến sĩ Lôi Diễm mới lên tiếng. Lần này họ đến với tốc độ rất nhanh, kết quả, người ta đã bắt được hai con lợn rừng rồi.
Quá trâu bò!
Bạn cần đăng nhập để bình luận