Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý

Xuyên Qua Tinh Tế Thê Vinh Phu Quý - Chương 175: Chờ (length: 3843)

"Biết rồi, biết rồi, ai tranh của ngươi đâu." Trương Đình hừ một tiếng đáp lại.
Chu Phong hài lòng, vẫy tay với La Bích, rồi cùng Trương Đình rời đi.
Chu Phong vừa đi, Lan Tiếu và Hà Quế Tiên liền đội mưa tìm đến La Bích vào lúc chạng vạng tối. Lan Tiếu nhìn thấy từng thùng từng thùng hạt dưa sông, hai mắt đỏ lên, lên cơn thèm thuồng, cứ quanh quẩn bên thùng nước mà đảo vòng: "Ôi chao, La Bích, đội các ngươi hết hạt dưa sông lại đến tham trùng, lần này đến Thủy Tầm tinh đúng là thật là… Ôi da! Ngươi đạp ta làm gì?"
Lan Tiếu còn chưa dứt lời đã bị Hà Quế Tiên đạp cho một cái. Nàng ta quên mất mục đích đến đây, nhưng Hà Quế Tiên thì không. Bà ta kín đáo liếc Lan Tiếu, rồi quay sang La Bích cười nói: "Sáng mai chúng ta đi bãi sông đào tham trùng, cô cũng đi cùng cho vui, đông người náo nhiệt."
Gừng càng già càng cay, La Bích hiểu rõ ý định của Hà Quế Tiên. Lão tướng này đã ra tay, nàng cũng không thể không nể mặt, do dự một chút rồi nói: "Được thôi! Nhưng tôi không đi chỗ xa."
"Chúng ta cũng không đi xa đâu, chỉ đào ở bãi sông gần đây thôi." Đạt được mục đích, khóe mắt Hà Quế Tiên nhăn lại vì cười.
Lan Tiếu vẫn đang dán mắt vào thùng nước trước mặt. Hà Quế Tiên thầm mắng một tiếng ngu xuẩn, kéo Lan Tiếu đi. Bà ta không nên mang cái đứa đầu óc đơn giản này ra ngoài mới phải.
Trở lại nơi đóng quân, Lan Tiếu lập tức đi tìm chồng là Trương Thành để khoe công: "La Bích đồng ý rồi, sáng mai cô ta sẽ đi đào tham trùng cùng chúng ta."
Trương Thành gật đầu không nói gì. Đến tối, hắn mới thấp giọng dặn dò: "Nhớ kỹ, sáng mai ngươi phải để mắt tới La Bích, mặc kệ cô ta làm gì, ngươi đều phải theo sát."
"Tôi biết rồi." Lan Tiếu nhanh nhảu đáp lời.
Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, Lan Tiếu và Hà Quế Tiên đã dẫn theo mấy người phụ nữ đến gọi La Bích. La Bích vẫn còn đang ngủ. Phượng Lăng không muốn đánh thức La Bích sớm như vậy, ra mặt nói với Hà Quế Tiên: "Cô ấy còn chưa ăn sáng, các chị cứ đi trước đi, lát nữa tôi bảo cô ấy đến bãi sông tìm các chị."
"Giờ này còn chưa dậy, thật là quá đáng… Ôi da…" Lan Tiếu bị Hà Quế Tiên véo cho một cái, ngậm chặt miệng không dám lảm nhảm nữa. Hôm qua Hà Quế Tiên đạp cô một cước kia dùng hết sức, đến giờ chân vẫn còn đau.
Hà Quế Tiên chỉnh lại vạt áo, trịnh trọng ngồi xuống ghế: "Thời gian còn sớm, chúng ta đợi cô ấy một lát cũng được."
Bạch Hà trong lòng ghen ghét La Bích vì được ngủ nướng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười điềm đạm, ra vẻ ngưỡng mộ nói: "Phó quan Phượng đối với La Bích thật là tốt!"
"Các chị cứ tự nhiên." Phượng Lăng chẳng buồn để ý đến Bạch Hà, quay người đi ra.
Bạch Hà lặng lẽ siết chặt tay. Hà Quế Tiên liếc nhìn cô ta, chán ghét bộ dạng giả tạo của Bạch Hà. Nhưng đây không phải việc của bà, Hà Quế Tiên cũng lười quản, vắt chân lên, kiên nhẫn chờ đợi.
Hà Quế Tiên thì có kiên nhẫn, còn Thái Điệp thì không. Cô ta cứ đi đi lại lại, đợi hơn nửa tiếng, kiên nhẫn của cô ta cạn sạch: "Lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, ai biết cô ta dậy từ bao giờ, tôi không đợi nữa."
Hà Quế Tiên thật sự bội phục La Bích, thở dài đứng lên nói: "Vậy thì không đợi nữa vậy."
Bà tìm đến chỗ Phượng Lăng, nói: "Chúng tôi đi trước một bước, La Bích tỉnh thì cô bảo cô ấy đến bãi sông gần nhất tìm chúng tôi, chúng tôi sẽ đào tham trùng ở đó."
Phượng Lăng gật đầu, Hà Quế Tiên dẫn đầu mấy người phụ nữ rời đi. Tần Dịch Lãng hừ một tiếng rồi lắc đầu: "Dương Dục và Phùng Tử Huân đúng là ngày càng tệ, đến cả đàn bà cũng phải ra tay."
Phượng Lăng mặt không biểu cảm, không bình luận gì về chuyện này.
La Bích ngủ đến hơn chín giờ mới tỉnh, ăn sáng xong đang định đi bãi sông thì Chu Phong chạy đến tìm nàng chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận